Hách Tri Nhiễm nghiêm túc gật đầu: "Nếu thời gian không sai thì chính là sáng mai."
"Sáng mai?"
"Ừm, chính là sáng mai, sau khi tảo triều bắt đầu, sẽ có gián quan buộc tội, còn có chứng cứ chàng thông địch bán nước mà bọn họ chuẩn bị từ trước."
Không biết tại sao, Mặc Cửu Diệp không có bao nhiêu nghi ngờ với lời nói của Hách Tri Nhiễm.
Dù sao trước khi rất nhiều chuyện xảy ra, cũng không phải chẳng hề có điềm báo trước.
Ví dụ như tối nay vô cớ bị triệu tiến cung, sau đó chịu đòn năm mươi đại bản.
Còn có những thứ khác, trong lòng Mặc Cửu Diệp không phải chẳng hiểu rõ tí nào.
Lúc này, Mặc Cửu Diệp đã chìm vào ngẫm nghĩ.
Mặc cho những lời nói của Hách Tri Nhiễm có thành sự thật hay không, hắn đều cảm thấy cần phải chuẩn bị trước một phen.
Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
"Bây giờ nàng tức khắc phái người đi báo tin mẫu thân và các vị tẩu tẩu, nói ta từ hoàng cung trở về bị thương nặng hôn mê, bọn họ nhất định về đây thăm ta, đến lúc đó, ta sẽ đề cập việc này với bọn họ."
Không biết tại sao, lúc này Mặc Cửu Diệp vô cớ tin tưởng nữ nhân không tính là quen thuộc trước mắt này.
Đồng thời, hắn cũng giữ trạng thái tâm lý giống như Hách Tri Nhiễm, thà tin là có chứ đừng không tin, cho dù bận rộn một phen, vẫn tốt hơn lúc sự việc xảy ra luống cuống tay chân.
Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy chuyện này cần phải báo trước một tiếng, huống hồ, Mặc Cửu Diệp đích thân nhắc nhở, nói chuyện có trọng lượng hơn một người mới đến như cô.
"Được, ta sẽ sai người đi mời bọn họ tới đây."
Sau khi Hách Tri Nhiễm dặn dò mấy hạ nhân ở ngoài cửa, lần lượt đến các viện mời người, lần nữa quay về phòng.