Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1201



Bởi vậy, hắn cũng không dự tính tiếp tục che giấu thân phận, trực tiếp gỡ xuống khăn che màu đen trên mặt.

Nhờ ánh sáng yếu ớt trong phòng giam, đám người Tiết thừa tướng đều đã thấy rõ dung mạo của đối phương.

Tiết thừa tướng tràn đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp, cứ như mình đã xuất hiện ảo giác.

"Điều này... Không thể nào... Không thể nào là Mặc Cửu Diệp..."

Lúc này Tiết Bác cũng giật mình không nhẹ, hắn ta lôi kéo cánh tay của Tiết thừa tướng: "Cha, rõ ràng Mặc Cửu Diệp ở Tây Bắc, hắn ta là phạm nhân lưu đày, vô chiếu cả đời này cũng không thể rời khỏi chỗ quỷ quái kia.

Nhất định là mấy ngày nay chúng ta chịu quá nhiều tội, xuất hiện ảo giác, mới sẽ tưởng rằng Mặc Cửu Diệp xuất hiện."

Hoàng hậu có vẻ bình tĩnh hơn hai phụ tử này rất nhiều.

"Mặc Cửu Diệp, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này, nếu bây giờ ngươi rời đi, bổn cung coi như chưa từng gặp ngươi, bằng không, ta gặp người bèn sẽ nói ngươi đã tới kinh thành, để Mặc gia ngươi tội thêm một bậc."

Mặc Cửu Diệp lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ sợ ngươi đã không còn cơ hội gặp người thì nói nữa."

Hắn nói xong, từ trong n.g.ự.c lấy một cái bình sứ nhỏ ra, đổ bột phấn màu trắng bên trong lên trên mấy người.

Bột màu trắng này chính là bột ngứa do Hách Tri Nhiễm nghiên cứu chế tạo ra, người Tiết gia tội ác tày trời, tạo thành tổn thương lớn như thế kia với Mặc gia, cho dù hôm nay lấy mạng của bọn họ, Mặc Cửu Diệp cũng không định để bọn họ c.h.ế.t quá thoải mái.

Lúc này, Tiết thừa tướng và Tiết Bác cũng không còn bị vây trong ảo giác, bọn họ đã có thể xác định người trước mắt chính là Mặc Cửu Diệp.

Trong lòng Tiết thừa tướng biết rõ, hôm nay ông ta đã khó thoát khỏi cái chết, đồng thời ông ta cũng hiểu, với mức độ căm hận của Mặc Cửu Diệp đối với ông ta, ắt sẽ không để ông ta c.h.ế.t một cách quá thoải mái.

Nếu không thể trốn thoát, ông ta cũng không định chịu đủ lăng nhục ở trước mặt Mặc Cửu Diệp.

Mấy ngày nay Nam Vũ nghiêm khắc tra khảo bọn họ, tình hình vết thương trên người bọn họ đều không nhẹ, thế cho nên thân thể của bọn họ vô cùng suy yếu.

Để không bị tra tấn, Tiết thừa tướng cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn trên người, dự tính đ.â.m vào vách tường cách mình gần nhất.

Ai ngờ, còn chưa đợi ông ta hành động thì cảm thấy thân thể ngứa ngáy khó nhịn, hơn nữa kiểu ngứa này là thấu vào trong xương.

Cũng vì ông ta đột ngột cảm thấy khó chịu, thoáng chốc một ít sức lực mới nảy lên biến mất hầu như không còn, cả người lần nữa xui lơ tại chỗ.

Tiếp theo chính là trong phòng giam truyền ra một loạt tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, đồng thời còn kèm theo tiếng nhục mạ sắc bén của hoàng hậu.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi đã làm gì với bổn cung?

Bổn cung là nhất quốc chi mẫu, ngươi làm như vậy chính là tội chết.

Mặc Cửu Diệp... Ha ha ha ha... Ngứa c.h.ế.t bổn cung rồi... Bổn cung làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi đâu..."

Mặc Cửu Diệp khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người chịu đủ tra tấn.

Thời gian khoảng chừng một nén nhang trôi qua, cuối cùng cảm giác ngứa ngáy trên người bọn họ cũng đã được dịu lại.

Cùng lúc này, nụ cười vặn vẹo vừa rồi của bọn họ cũng hao hết một ít thể lực còn sót lại.

Ba người nằm dưới đất há to miệng thở dốc, lần lượt dùng ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp. l Trong mắt Tiết thừa giống như có d.a.o găm. "Mặc Cửu Diệp, ngươi có bản lĩnh thì hãy g.i.ế.c bổn tướng." Tiết Bác thì khẩn cầu nhìn về phía Mặc Cửu Diệp.