Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1269



Mặc Cửu Diệp xác thực không có lòng bất trung, nhưng thượng vị giả suy nghĩ nhiều, mỗi ngày chính là đề phòng sự việc như vậy, hắn ta đưa nhi tử đến Tây Bắc, tương đương với đưa nhược điểm của mình cho người khác.

Hai phu thê nghĩ như vậy, Mặc Cửu Diệp cũng hỏi như thế.

"Tam gia đưa tiểu hoàng tử tới Tây Bắc, không có cố kỵ gì sao?"

Đương nhiên Nam Vũ biết rõ cố kỵ trong miệng Mặc Cửu Diệp là nói gì.

"Nếu ngay cả Cửu công tử ta cũng không tin, thế thì trên thế giới này ta sẽ không tìm được người nào đáng tin nữa."

Thật ra Nam Vũ nghĩ rất sâu xa, bởi hắn ta biết rõ con người của Mặc gia, không hề nghi ngờ bọn họ sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với vương triều Đại Thuận.

Hắn ta muốn cho mấy tiểu hoàng tử cảm nhận bầu không khí của Mặc gia là một mặt, hắn ta còn có một tư lợi khác, chính là hy vọng nhi tử của hắn ta có thể xây dựng hữu nghị cùng hài tử Mặc gia từ nhỏ.

Cho dù ngày sau người nào trong số bọn họ tiếp nhận vị trí của mình, huynh đệ Mặc gia đều sẽ trở thành một trợ lực.

Đương nhiên, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng có thể nghĩ tới điểm này.

Đó đều là chuyện của hậu bối, tương lai bọn họ sẽ lựa chọn con đường nào, người làm phụ mẫu như bọn họ đều không muốn can thiệp quá nhiều.

Bởi vậy, hai phu thê đối không có so đo quá nhiều với việc này.

"Nếu Tam gia có dự tính như vậy, tất nhiên phu thê bọn ta là không có ý kiến."

Dù sao Mặc Cửu Diệp chính là như vậy, ngươi thật lòng đối đãi ta, ta cũng sẽ thành tâm đối đãi....

Nam Vũ ở lại Mặc gia bảy ngày, lúc rời đi trong lòng tràn đầy không nỡ.

Hắn ta thích mọi thứ của Tây Bắc lắm, đặc biệt là cuộc sống bình thản mà ấm áp khiến người ta hướng tới của Mặc gia.

Đồng thời trong lòng hắn ta cũng biết rõ, quốc thổ vương triều Đại Thuận bao la, bách tính dân số đông đảo, cũng không thể nào muốn phát triển như Tây Bắc.

Nhưng hắn ta cũng không quên tấm lòng ban đầu, tuy không thể làm nên vương triều Đại Thuận giàu có và đông đúc như Tây Bắc, cũng nhất định sẽ khiến dân chúng có thể không lo áo cơm.

Hơn nữa hắn ta còn nảy sinh một ý nghĩ mới, đó chính là chờ sau khi hắn ta đào tạo ra một nhi tử thích hợp lên ngôi, bèn đến Tây Bắc an dưỡng tuổi già.

Tây Bắc có tri kỷ tốt của hắn ta, còn có nhị ca ruột thịt của hắn ta, càng có cuộc sống bình thản mà hắn ta tha thiết ước mơ.

Chỉ đáng tiếc lúc trước lý tưởng hào hùng, từ sau khi biết được thân thế của mình, hắn ta lập chí phải leo lên vị trí này.

Hiện nay tới đồi cao, hắn ta càng nhận thức rõ ràng được thế nào là người cô đơn.

Có thể nói, trước kia Nam Vũ không có nghĩ tới ngày tháng này.

Nhưng hắn ta cũng không có hối hận, hiện giờ nhìn thấy công tích do bản thân tạo nên trong sáu năm đăng cơ, cũng xem như là một sự an ủi tâm lý lớn nhất.

Ba tháng sau, Nam Vũ quả nhiên phái người đưa bốn vị hoàng tử của hắn ta sang đây.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm với thái độ chịu trách nhiệm, nếu Nam Vũ muốn các tiểu hoàng tử lớn lên trong hoàn cảnh sạch sẽ như hài tử Mặc gia, thì bên cạnh không thể giữ lại những người trong cung theo tới.

Ai biết những người này là vị phi tử nào phái tới, lỡ như ở sau lưng lén lút dạy tiểu hoàng tử một số đồ không tốt, vậy chẳng phải vất vả của Mặc gia lãng phí vô ích rồi sao, càng là phụ lòng tin tưởng của Nam Vũ đối với bọn họ.