Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 127



Vì thế, nàng không nói hai lời lập tức đi tới mép giường, duỗi tay thăm dò mạch đập của Chu Lão Bát.

Ngoại trừ nhịp tìm nhanh một chút, những thứ khác đều hết sức bình thường, cái này thật kỳ lạ...

Trong lòng Hách Tri Nhiễm cố gắng nghĩ ra các loại nguyên nhân gây bệnh khiến cho Chu Lão Bát có biểu hiện bệnh lý.

Bành Vượng nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm, chờ nàng nói ra vấn đề của Chu Lão Bát.

Đúng lúc này, Chu Lão Bát từ trên giường cử động ngồi dậy.

"Ta không có bệnh."

"Lão Bát, ngươi làm sao vậy? Không cần phải gào to lên như vậy, làm người khác hết cả hồn." Bành Vượng cẩn thận võ vỗ n.g.ự.c chính mình.

Chu Lão Bát cũng không giải thích gì với Bành Vượng, mà khó khăn nhìn về phía Hách Tri Nhiễm

Lời nói phát ra cũng có chút cà lăm.

"Hách... Hách thị, ta... Ta đã nghe nói, là ngươi hôn... hôn ta, mới cứu ta sống lại.

Ta... ta biết trinh tiết của nữ tử lớn hơn trời, nhưng ngươi... ngươi đã là nữ nhân có chồng, ta khó có thể mở lời nói phụ trách với ngươi.

Đương... đương nhiên, nếu Mặc Cửu Diệp ghét bỏ ngươi, nhất định phải hưu ngươi, ta... ta cũng có thể... có thể cưới ngươi."

Nói xong, Chu Lão Bát lập tức chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm...

Đây là nàng gây ra cái tội gì chứ? Cứu một người mà thôi, làm sao lại kéo ra những chuyện như vậy?

Huống chi, nàng thực sự không hề động vào môi Chu Lão Bát.

Bành Vượng cũng bị lời nói của Chu Lão Bát đánh cho đơ người luôn.

Hắn ta trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, Chu Lão Bát đỏ mặt bởi vì điều này.

Ngay tức khắc Bành Vượng có chút không biết phải làm sao.

Nhưng mà ngẫm lại lời nói của Chu Lão Bát còn ra dáng một người đàn ông.

Hiểu được phải chịu trách nhiệm với nữ nhân...

Dù sao chuyện này cũng gây tổn hại cho thanh danh Hách Tri Nhiễm, hơn nữa Chu Lão Bát cũng tỏ thái độ, Bành Vượng cảm thấy bản thân hắn ta không có quyền lên tiếng.

Hắn ta cũng tin tưởng Hách Tri Nhiễm có thể xử lý chuyện này hết sức rõ ràng.

Giờ phút này Hách Tri Nhiễm cạn lời muốn chết.

Nàng tổng xỉ vả ở trong lòng một lượt, hòa hoãn tinh thần, mới nhàn nhạt mở miệng.

"Chu sai nha, ta cứu ngươi là xuất phát từ bổn phận người làm y giả, hơn nữa ta cũng không hề hôn ngươi, mong ngươi không nên suy nghĩ qúa nhiều."

Vừa nói Hách Tri Nhiễm vừa từ trong túi lấy ra một cái ống trúc lớn bằng ngón tay cái.

Đây là thứ nàng đã chuẩn bị xong xuôi trước khi tới nơi này, mục đích là dùng để giải thích việc thời điểm nàng cứu Chu Lão Bát, không hề có tiếp xúc thân mật với hắn ta.

"Nhìn thấy không, lúc ta độ khí cho ngươi chính là dùng thứ này, có thể là do lúc đó nhóm người Bành sai nha quá mức lo lắng cho ngươi nên mới không chú ý tới. Cho nên, ngươi hoàn toàn không cần phải có áp lực trong lòng."

Vốn dĩ Hách Tri Nhiễm định nói khiến cho Chu Lão bát không nên xuất hiện những cái tâm tư không nên có. Nhưng như vậy chẳng khác nào càng bôi càng đen, nên mới đổi thành áp lực tâm lý.

Chu Lão Bát không tỏ thái độ, xoay người nhìn Hách Tri Nhiễm, lại nhìn về phía Bành Vượng.

"Đại ca, huynh và các huynh đệ khác đều tận mắt nhìn thấy Hách thị hôn ta, rốt cuộc ta nên tin ai nói?"

Không đợi Bành Vượng mở miệng trả lời, Hách Tri Nhiễm giành nói: "Nghe ta, bây giờ ta sẽ giải thích cho ngươi thấy nguyên lý khi ta cứu ngươi."

Ngay sau đó, Hách Tri Nhiễm lại một lần nữa phân tích thật kỹ nguyên lý hô hấp nhân tạo.

Chu Lão Bát nghe thì hiểu, nhưng hắn ta vẫn cố chấp như cũ.

"Tuy rằng ngươi giảng những cái này đều nói có sách mách có chứng, nhưng nhiều người như vậy đều nhìn thấy ngươi hôn ta, chuyện này khiến thanh danh của ngươi bị tổn hại."