Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 140



Hơn nữa nàng có thể xác định thời gian tử xong của Hà Lượng tính đến hiện tại không quá một canh giờ.

Vậy có thể nói, hắn là khoảng thời gian sau khi Mặc Cửu Diệp trở về từ đại lao huyện nha.

Kiểm tra cẩn thận một phen, Hách Tri Nhiễm từ huyệt Bách Hội của Hà Lượng rút ra một cây châm bạc thon dài.

Trong quá trình nàng kiểm tra thi thể, Bành Vượng và Hà Chí Xa vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát. Thời điểm khi Hách Tri Nhiễm rút ra cây châm bạc kia, hai người đều sợ ngây người.

Hà Chí Xa lại một lần nữa khóc lớn.

"Là ai? Rốt cuộc là ai? Hại con ta bị thương còn chưa đủ, vậy mà còn lấy đi tính mạng của nó... Ô ô ô..."

Dù sao ông ta cũng làm quan nhiều năm, đối với loại phương thức ám sát này không phải một chút cũng không biết.

Có thể sử dụng phương thức g.i.ế.c người thần không biết quỷ không hay này, đều là cao thủ trong cao thủ.

Hơn nữa mục đích chủ yếu thường là diệt khẩu.

Hà Chí Xa không rõ mà trở nên trầm tư, ông ta suy nghĩ xem Hà Lượng đã từng đắc tội với ai ở kinh thành.

Có lẽ như vậy, ông ta có thể đoán được hung thủ g.i.ế.c người là ai.

Chẳng qua, cho dù ông ta có vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được Hà Lượng khi nào thì đắc tội nhân vật lợi hại như thế.

Thê tử của Hà Lượng khóc lóc đi đến, một lần nữa dùng chiếc áo rách phủ lên mặt hắn ta, khóc thút thít nói: "Lúc trời gần sáng, phu quân còn nói khát nước, ta còn đút chút nước cho chàng. Hơn nữa ta cũng không có ngủ quá say, có người đến g.i.ế.c hại phu quân mà ta không thể phát hiện, là ta thật có lỗi với chàng... Ô ô ô... Đều do ta không chăm sóc tốt cho chàng... ô ô Ô.....

Nhìn thấy chị em dâu thương tâm, thê tử Hà Minh cũng khóc theo.

"Nhà họ Hà chúng ta đều đã bị lưu đày, là ai còn không buông tha cho huynh đệ bọn họ như vậy? May mắn đêm qua ta mang phu quân sang bên lều tranh bên kia chăm sóc, nếu như hai huynh đệ họ nằm ở cùng nhau, chỉ sợ hiện tại chính là hai mạng người..."

Nghe xong thê tử Hà Minh và Hà Lượng khóc lóc kể lể, Hách Tri Nhiễm lại có thêm một tin tức, đó chính là đêm hôm qua hai huynh đệ này không nằm cạnh nhau.

Bằng vào manh mối này, suy nghĩ trong đầu Hách Tri Nhiễm dường như lại rõ ràng thêm mấy phần.

Loại chuyện này phát sinh giữa đội ngũ lưu đày, Bành Vượng cũng không có khả năng đưa t.h.i t.h.ể Hà Lượng đến nha môn, mời Huyện thái gia thẩm án truy tìm hung thủ. Chỉ có thể sai người nhanh chóng giải quyết tốt hậu quả, không thể chậm trễ lên đường.

Trong lúc người nhà họ Hà còn chìm trong đau buồn, quan sai đã tìm một vị chuyên xử lý t.h.i t.h.ể người địa phương, cho hắn ta mấy đồng tiền, kẻ đó liền mang t.h.i t.h.ể Hà Lượng dọn đi.

Hách Tri Nhiễm kiểm tra t.h.i t.h.ể có phát hiện manh mối, nàng cũng không tiếp tục đứng ở chỗ này, đánh tiếng với Bành Vượng một câu rồi về phòng của Mặc Cửu Diệp.

Nàng vừa mới bước vào cửa, Mặc Cửu Diệp gấp không chờ nổi hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Hách Tri Nhiễm nói kết quả nghiệm thi cho Mặc Cửu Diệp, lại nhấn mạnh việc huynh đệ nhà họ Hà không ngủ cùng một chỗ.

Ánh mắt Mặc Cửu Diệp trở nên âm trầm.

Nhìn thấy biểu cảm của hắn, Hách Tri Nhiễm biết, nhất định hắn nghĩ tới điều gì. "Có phải chàng cảm thấy Hà Lượng chính là chịu nạn thay chàng đúng không?"

Mặc Cửu diệp ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

"Nàng cũng nghĩ như vậy?”

Hách Tri Nhiễm gật gật đầu, nói ra chính suy đoán của mình.

"Thời gian Hà Lượng tử vong hẳn là vào khoảng sau khi chàng rời khỏi tòa nhà kia, cái này chứng minh những người đó có hành động mới, chàng cũng không biết được.