Từ khi Mặc Cửu Diệp giúp nàng ta ngăn lại con ngựa bị chấn kinh, ánh mắt đầu tiên nàng ta nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, đã bị khí chất bất đồng với nam tử bình thường của đối phương hấp dẫn thật sâu. Đương nhiên, hấp dẫn nàng ta còn có thân phận Hộ Quốc Công của Mặc Cửu Diệp.
Tâm tư muốn gả cho Mặc Cửu Diệp theo thời gian dần trôi càng thêm trở nên mãnh liệt.
Thế cho nên, sau khi biết được Hách Tri Nhiễm thành công gả cho Mặc Cửu Diệp, nàng ta hận không thể tự thân hủy hoại nhân duyên của bọn họ.
Hiện tại Mặc Cửu Diệp không còn là Quốc Công Gia trẻ tuổi nhất Đại Thuận, lý trí nói cho nàng ta, người nam nhân kia mặc dù lớn lên có đẹp, cũng không thể trở thành lương xứng của nàng ta.
Mấy ngày sống kiếp lưu đày, làm cho Lý Nhu Nhi sợ cuộc sống lang bạt kỳ hồ này.
Cách duy nhất có thể thay đổi khốn cảnh trước mắt chính là thoát khỏi nơi này...
Người nhà họ Mặc ăn một bữa no nê, tranh thủ trời chưa hoàn toàn đen tối, Hách Tri Nhiễm mang theo mọi người đem số cá còn lại ướp tốt, dùng dây cỏ treo bốn phía xung quanh xe ván gỗ.
Bận việc xong xuôi, trời cũng tối, người nhà họ Mặc, nhà họ Phương cùng nhà họ Tạ sôi nổi dựng lều trại.
Hách Tri Nhiễm thiết kế lều trại diện tích có thể chứa được hai người, nhóm tẩu tẩu ăn ý tìm người ở cùng lều trại.
Còn lại Mặc lão phu nhân và Mặc Hàm Nguyệt ở cùng nhau.
Không cần bàn cãi, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm được phân ở cùng một cái lều trại.
Nhóm quan sai ngoại trừ người phải canh gác, số còn lại đều học theo nhà họ Mặc chui vào trong lều trại. Người nhà họ Hà cùng nhà họ Lý khổ sở nhìn tất cả, ngọn lửa không tên trong lòng càng thêm hừng hực.
Đều là hạ chỉ lưu đày giống nhau, vì sao đãi ngộ bọn họ lại chênh lệch lớn như vậy?
Lý Vũ Nhi và Lý Như Nhi mỗi người ôm một bên cánh tay của Lý Lương, không ngừng lau nước mắt.
"Cha, con không muốn ngủ ở bên ngoài, lúc ngủ dậy quần áo đều ướt đẫm sương.
"Cha, ngài đi cầu xin những quan sai đó, để cho bọn họ cũng phân một cái lều trại như vậy cho chúng ta có được không?”
Lý Lương thấy một màn như vậy, trong lòng vốn đã không thoải mái.
Giờ phút này bị hai người nữ nhi lắc lư đến hoa mắt váng đầu, không vui quát lớn: "Nếu các ngươi muốn ngủ lều trại thì tự mình đi cầu, ta không có bản lĩnh ấy".
Nếu hai tỷ muội mà có can đảm này, còn cần ở chỗ này cầu xin ông ta?
Sau khi bị từ chối, các nàng chỉ có thể dùng nước mắt tỏ vẻ bất mãn trong lòng, một câu cũng không dám nhiều lời.
Lý phu nhân đau lòng hai người nữ nhi, nhưng trong lòng bà ta hiểu rõ, cho dù bà ta đi quỳ gối trước mặt những quan sai đó, người ta cũng không có khả năng bố thí lều trại cho bọn họ.
Nên vội vàng lôi kéo hai người nữ nhi đến một bên dỗ dành.
Đồng dạng người nhà họ Hà cũng đang trình diễn một màn như vậy, tất cả mọi người ồn ào quấn lấy Hà Chí Xa, khiến cho ông ta nghĩ cách đi đến chỗ quan sai cầu xin cái lều trại mang vê.
Giờ phút này đầu óc Hà Chí Xa cực kì tỉnh táo, trong lòng hiểu rõ đây là việc không có khả năng xảy ra, trực tiếp dội cho bọn họ một gáo nước lạnh.
"Đó là người nhà họ Mặc mua vải dầu về tự chế tạo, các ngươi muốn thì bỏ bạc ra mua, sau đó cũng học người ta đi làm lều trại".
Chỉ một câu, chặn kín miệng người nhà họ Hà á khẩu không trả lời được. Nếu như bọn họ có bạc, cần gì phải gặm bánh bao đen qua ngày?