Chưởng quầy thấy mở miệng nói là phụ nhân trẻ tuổi, căn bản không đem lời nàng nói để ở trong lòng.
“Tiểu nương tử không hiểu rồi, cái màu này là thời điểm da lông không đáng giá tiền nhất, ta trả một lượng bạc một tấm, cũng là xem xét ở phần da đã qua xử lý”.
Hách Tri Nhiễm nghe thấy vậy, không thay đổi sắc mặt hỏi: “Vậy theo chưởng quầy nói, khi nào da lông mới đáng giá?”
Chưởng quầy không hề nghĩ ngợi.
“Da lông có thể sưởi ấm, đương nhiên là mùa đông đáng giá hơn”.
Hách Tri Nhiễm nhìn về phía Bành Vượng.
"Bành đại ca, dù sao đám da này để tới mùa đông cũng không hỏng được, chúng ta vẫn nên để đến mùa đông hãy bán".
Bành Vượng cực kì phối hợp mà trả lời: "Được, đều nghe đệ muội".
Nói, hắn ta tiếp đón quan sai kia cùng nhau rời đi.
Nhìn thấy việc buôn bán đến tay còn chạy mất, chưởng quầy tức khắc thay bằng gương mặt tươi cười ngăn trở đường đi của họ.
"Vài vị, đừng vội vàng đi thế, chúng ta lại thương lượng một chút".
"Không có gì phải thương lượng, chúng ta thật vất vả kiếm tới nhiều da sói như vậy, đương nhiên phải đợi khi nào có giá tốt nhất lại bán".
Bành Vượng thấy chưởng quầy tới ngăn trở, trong lòng vui vẻ, đồng thời tiếp tục giả vờ phải rời đi.
Chưởng quầy thêm sốt ruột, trực tiếp hô: "Như vậy, mỗi tấm da nhiều thêm 100 văn được không? Cái này đã rất cao rồi".
Hách Tri Nhiễm quay đầu, vươn một bàn tay về phía chưởng quầy.
"Thêm 500 văn liên thành giao". "500 văn quá nhiều, cho dù là mùa đông, da sói cũng không có cái giá này". Chưởng quầy cũng sắp khóc, thêm 500 văn, lợi nhận của ông ta cũng ít đi một nửa.
"Vậy quên đi, dù sao qua mấy ngày nữa chúng ta cũng đến kinh thành làm việc, đem đám da này tới nơi đó, chắc chắn có thể bán được giá tốt". Hách Tri Nhiễm nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Chuyện này, chưởng quầy càng thêm sốt ruột.
"Được, vậy thì một lượng bạc rưỡi một tấm, toàn bộ da sói ta đều mua”.
Tuy rằng lợi nhuận ít đi một chút, nhưng kiếm ít còn hơn không có.
Hiện tại Bành Vượng liền phục, Hách Tri Nhiễm nói mấy câu đám da sói đã kiếm thêm được 25 lượng bạc.
Hắn ta lặng lẽ vươn ngón cái với Hách Tri Nhiễm.
Da sói trên xe ván gỗ rất nhanh đã được dọn hết, lộ ra mấy chảo sắt lớn đựng thịt sói khô.
Chưởng quầy tò mò hỏi: "Huynh đệ, đây là vật gì?"
Kiếm lời thêm 25 lượng bạc, lúc này Bành Vượng đang vui vẻ, hào phóng cầm lấy một miếng thịt khô đưa cho ông ta.
"Chưởng quầy có thể nếm thử, đây là thịt sói khô”.
"Thịt sói khô?" Chưởng quầy làm ăn đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy loại tên này.
Ông ta đón lấy thịt khô Bành Vượng đưa qua, tính toán cắn thử một miếng.
Kết quả, ăn thử một miếng rồi không thể dừng lại.
"Ăn ngon, nhai rất ngon, càng nhai càng thơm..."
Lúc đi trên đường Hách Tri Nhiễm từng đề nghị, nhiều thịt khô như vậy bọn họ không có khả năng đến chợ bán lẻ từng chút một. Tốt nhất là kiếm một quán trà hoặc tìm loại địa phương như Tần lâu Sở quán, tìm chưởng quầy hỏi một chút, tranh thủ khiến cho bọn họ một lần mua toàn bộ. Bởi vậy, mặc dù chưởng quầy cửa hàng da không ngừng khen ăn ngon, bọn họ cũng không có tính toán bán cho ông ta. Thấy chưởng quầy thích, Bành Vượng lại hào phóng cho ông ta mấy miếng.
Lấy được bạc, Bành Vượng lập tức chuẩn bị dẫn người rời đi, ai ngờ, hắn ta vừa mới xoay người, chưởng quầy lập tức đuổi tới.
"Vài vị, xin dừng bước”.
Bành Vượng quay đầu: "Còn có việc gì vậy?"
Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười niềm nở đi đến trước mặt mấy người.
"Huynh đệ, thịt sói khô này ngươi có bán không?”
"Đương nhiên là có bán, nhưng mà bán toàn bộ, không tính bán lẻ". Bành Vượng trả lời.