Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 172



Cho nên nàng không chút do dự mua toàn bộ nón rơm trong gian hàng, tổng cộng mua 28 cái.

Quay về quán trà, Bành Vượng thấy Hách Tri Nhiễm quay lại nhanh như thế thì quả nhiên rất kinh ngạc.

"Khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, sao đệ muội không đi dạo lâu hơn một chút?”

Hách Tri Nhiễm ngửa đầu lên nhìn bầu trời: "Trời nóng quá với lại đồ đạc trên xe cũng nhiều nên ta hơi không muốn nhúc nhích, đành trở về."

Bành Vượng nhìn chiếc xe gỗ thì không khỏi chắc lưỡi.

Xem ra Hách Thượng Thư cho con gái mình không ít bạc, nếu cho ít hơn thì dựa vào mức độ tiêu xài của nữ nhân này thì e rằng nửa đường là đã dùng hết rồi.

"Nếu ngươi mua đồ xong rồi thì bây giờ chúng ta quay về."

Quan sai giúp nàng đẩy chiếc xe gỗ, bọn họ nhanh chóng rời khỏi huyện Bình Viễn.

Bành Vượng và quan sai hằng năm đều đi đường nhiều nên lực chân khá nhanh.

Bản thân Hách Tri Nhiễm cũng là một người có tính kiên trì nhưng cơ thể này của nguyên chủ lại quá yếu ớt nên hơi không theo kịp tốc độ đi của hai người kia.

Bành Vượng nghiêng đầu nhìn thấy Hách Tri Nhiễm hơi quá sức thì kêu nàng ngồi ở một góc chiếc xe gỗ cho tiện nghỉ ngơi một lát.

Với cái cơ thể yếu ớt đó thì Hách Tri Nhiễm không thể không đồng ý, chắc hẳn sau này trải qua những ngày tháng phải đi bộ nhiều thì cơ thể này sẽ có cải thiện hơn.

Sau khi nói cảm ơn, nàng ngồi chen bên cạnh đống lương thực.

Nhớ đến chuyện hôm nay nhìn thấy Phí Nam Vũ ở huyện Bình Viễn và ánh mắt khó nắm bắt ở quán trà kia, Hách Tri Nhiễm cảm thấy mình cần phải bổ sung lại lịch sử trong khoảng thời gian này. Vậy nên nàng giả vờ buồn ngủ, tựa nửa thân trên lên trên bao lương thực rồi đội mũ rơm lên đầu để ngủ, nhưng thực ra ý thức của nàng đã tiến vào không gian.

Hách Tri Nhiễm đã mua vài cuốn sách có liên quan về giai đoạn lịch sử này trên sàn thương mại Taobao, để có được thông tin toàn diện hơn, nàng thậm chí còn không bỏ qua cuốn "Dã Sủ".

Ý thức ở bên trong không gian nhanh chóng xem phần mục lục của sách sử, cuối cùng tìm được chương có tựa đề "Phí Nam Vũ" ở phần giữa và phần sau.

Hách Tri Nhiễm nghiêm túc đọc nó ——

Phụ thân của Phí Nam Vũ là một vị tú tài, từ nhỏ đã bắt đầu dạy hắn ta đọc sách viết chữ.

Thiên phú học hành của Phí Nam Vũ vô cùng tốt, mười hai tuổi đã thi đậu án thủ tú tài. Khi hắn ta về nhà báo tin mừng này thì mẫu thân hắn ta lại lâm bệnh nặng.

Vì để chạy chữa cho mẫu thân, Phí gia gần như dốc hết tất cả của tài sức lực nhưng dù vậy thì cũng không thể giữ lại được tính mạng của Phí mẫu. Không lâu sau đó, Phí phụ cũng lâm bệnh không dậy nổi.

Vì gánh vác trách nhiệm nuôi cả gia đình nên Phí Nam Vũ buông bỏ con đường tiếp tục học hành và thi cử mà lẳng lặng làm việc kiếm tiền nuôi gia đình và chăm sóc phụ thân.

Vốn dĩ với danh tiếng tú tài, lẽ ra hắn ta có thể tìm một trường tư để dạy nhưng nếu như vậy thì hắn ta sẽ không thể chăm sóc được cho phụ thân bị hạn chế khả năng di chuyển.

Bất đắc dĩ, Phí Nam Vũ không còn cách nào khác đành phải đảm nhận một số công việc sao chép sách, ngồi ở nhà cả ngày sao chép sách để kiếm tiền, thuận tiện chăm sóc phụ thân mình.

Cuộc sống cứ như thế mà đã trôi qua tám năm.

Vào lúc Phí Nam Vũ hai mươi mốt tuổi, phụ thân hắn ta cuối cùng cũng không chiến thắng được bệnh tật mà qua đời. Phí Nam Vũ an tàng phụ thân, đến một thư phòng nơi hắn ta thường sao chép sách, dự định sẽ ứng trước tiên từ chưởng quầy.