Nếu ghi chép này là sự thật thì không khó hiểu tại sao Ma Kì lại đột nhiên gây khó dễ với Mặc Cửu Diệp.
Nhất định là hắn ta có được thông tin gì đó, biết được chuyện mình và Mặc Cửu Diệp bị đánh tráo nên hắn ta sợ mọi chuyện bị bại lộ nên mới hạ thủ với Mặc Cửu Diệp.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nàng phải suy nghĩ thử xem làm thế nào để thăm dò phía bên Mặc Cửu Diệp.
Lúc này Hách Tri Nhiễm đã ngồi thẳng người, nàng dùng đôi tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào n.g.ự.c khiến người ngoài nhìn vào như thể nàng vừa gặp ác mộng vậy.
Hách Tri Nhiễm vẫn còn thấy kinh ngạc với chuyện này.
Nếu như đoạn này dã sử ghi chép thật thì Thuận Vũ Đế chẳng phải đã tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t con trai mình sao.
Thật đúng là khắc họa chân thật của "Thất Bộ Thi" của Tào Thực mà...
Chiếc xe gỗ chao đảo lắc lư, Hách Tri Nhiễm suy nghĩ miên man trở về doanh trại.
Lúc này mặt trời đã lặn ở hướng tây rồi, toàn bộ người của Mặc gia đều ngồi ở bên đường ngóng trông nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm ngồi trên xe gỗ từ xa, Mặc Hàm Nguyệt vẫy tay nhỏ bé hô tô: "Cửu tẩu, Cửu tẩu về rồi."
Hách Tri Nhiễm nhảy xuống xe đi về hướng người nhà mình.
Đại tẩu chu đáo đưa khăn mặt thấm nước cho nàng.
"Cửu đệ muội, đi đường cực khổ rồi, mau lau mồ hôi đi."
Hách Tri Nhiễm cảm thấy rất biết ơn sự quan tâm như vậy từ gia đình mình.
Kiếp trước nàng sống 24 năm không cha chăm sóc, mẹ lại không yêu thương, nàng chưa bao giờ có cái gọi là tình cảm gia đình.
Không ngờ rằng nàng vô tình du hành sang một thế giới khác mà lại có được tình yêu thương gia đình mà nàng hằng mơ ước.
Dù con đường lưu vong đầy khó khăn và nguy hiểm nhưng Hách Tri Nhiễm tin chắc rằng họ sẽ có thể vượt qua khó khăn này một cách an toàn và sống cùng nhau như một gia đình trong tương lai.
Nàng sau khi cảm ơn đại tẩu thì lấy khăn lau mặt.
Bành Vượng cũng giao toàn bộ 115 lượng bạc kiếm được hôm nay cho Hách Tri Nhiễm, đã nói rằng để nàng phân phát thì sẽ không đổi ý.
Hách Tri Nhiễm nhận được bạc liền gọi người của Tạ gia và Phương gia đến rồi bày tất cả số bạc ra trước mặt bọn họ.
"Chúng tôi bán da sói giá 75 lượng và thịt khô giá 40 lượng, tổng thu nhập của chúng ta là 115 lượng."
Nghe Hách Tri Nhiễm nói đến những thứ này, người của Phương gia và Tạ gia đều trố mắt nhìn nhau.
Trong lòng đều vui vẻ nhưng cũng đứng yên lẩm bẩm.
Số bạc này không liên quan chút nào đến bọn họ, tại sao Hách thị lại phải báo cáo trước mặt mọi người chứ?
Nhanh chóng thắc mắc trong lòng bọn họ đã tìm được câu trả lời.
Hách Tri Nhiễm cầm 20 lượng bạc giao lại cho Tạ Thiên Hải.
"Tạ thúc thúc, số này chia cho các ngươi."
Tạ Thiên Hải vẻ mặt khó hiểu, 20 lượng bạc đối với Tạ gia hiện tại có thể coi là một số tiền rất lớn.
Nếu như dùng tiết kiệm một chút thì đủ để cả nhà bọn họ sống được mấy tháng.
Nhìn số bạc Hách Tri Nhiễm đưa, Tạ Thiên Hải nhận không được mà không nhận cũng không xong.
Đồng tử ông ta không tự chủ được mà nhìn về phía Bành Vượng.
Bành Vượng mím môi ý không sao. "Hách thị cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi. Giết bầy sói, tróc da sói và làm thịt khô đều là do người của Tạ gia các ngươi bỏ sức, đây là phần các ngươi nên có."
Trong lòng Bành Vượng thầm nghĩ quả thực cho Tạ gia 20 lượng bạc đúng là hơi nhiều.
Mặc dù bọn họ đều có liên quan đến những gì hắn ta vừa nói, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì ít nhất 45 trong số 50 con sói đã bị vợ chồng Mặc Cửu Diệp giết.