Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 192



Chưa kể đến các loại vũ khí công nghệ cao hiện có trong không gian của nàng, điều quan trọng nhất là nếu Nam Kỳ hạ độc vào rượu và thức ăn, có nàng đi cùng sẽ giúp Mặc Cửu Diệp có thêm một lớp bảo vệ.

Để thuyết phục được Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm thực sự đã cố gắng hết sức.

Nàng dùng cổ tay áo để che chắn, từ trong không gian lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục mini.

Nàng đặt khẩu s.ú.n.g lục xuống trước mặt Mặc Cửu Diệp:

“Chàng có tin hay không, với công phu của chàng sẽ không thể chạy thoát khỏi vũ khí này của ta?”

Mặc Cửu Diệp nhìn cục sắt không lớn hơn bàn tay của mình trước mặt, cảm thấy thú vị liền nhặt lên ngắm nghía.

Nhìn thấy tay hắn chạm đến cò súng, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.

"Đó là công tắc, tuyệt đối không được tùy tiện chạm vào."

Mặc Cửu Diệp rất nghe lời, ngón tay lập tức rời khỏi vị trí cò súng.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hách Tri Nhiễm: "Sao ta lại không thấy được cục sắt nhỏ như thế này lại có uy lực lớn đến vậy?"

Trong hoàn cảnh hiện tại, Hách Tri Nhiễm không thể nào phô diễn cho Mặc Cửu Diệp thấy được uy lực của khẩu s.ú.n.g lục mini, chỉ có thể nhẫn nại giải thích dựa trên đặc tính của nó.

"Cái c.h.ế.t của Tào Nhân chính là do loại vũ khí tương tự như thế này gây ra." Hách Tri Nhiễm đã vô tình thừa nhận cái c.h.ế.t của Tào Nhân là do hành vi của chính mình.

Nói về cái c.h.ế.t của Tào Nhân, Mặc Cửu Diệp đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình ám sát.

Tuy nhiên, vũ khí mà Hách Tri Nhiễm dùng để g.i.ế.c người lúc ấy còn lớn hơn thế này rất nhiều.

Hơn nữa, uy lực của vũ khí kia bây giờ vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn, thậm chí ngay cả hắn cũng chưa kịp nhìn thấy ám khí kia được b.ắ.n ra như thế nào, đủ thấy tốc độ của nó là cực nhanh.

Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đã bị khẩu s.ú.n.g lục mini này thu hút, Hách Tri Nhiễm lên kế hoạch thừa thắng xông lên.

"Chàng cũng đã nhìn thấy được vũ khí của ta rồi. Nếu chàng để ta đi theo, ta không những không trở thành vật cản, mà còn có thể làm trợ thủ cho chàng."

Mặc Cửu Diệp vẫn còn do dự.

Hách Tri Nhiễm tiếp tục thuyết phục: "Chàng hãy nhớ lại y thuật của ta, một khi Nam Kì động tay động chân vào bên trong đồ ăn và rượu, thì cũng có thể lập tức phát hiện ra phải không?”

Nghe nàng nói có lí như vậy, cuối cùng Mặc Cửu Diệp cũng thỏa hiệp.

"Nàng có thể đi cùng ta, nếu gặp nguy hiểm, nàng phải bảo vệ tính mạng mình trước, đừng lo lắng cho ta, biết không?"

Hách Tri Nhiễm gật đầu như giã tỏi: "Ta biết, ta biết, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ không để mình gặp nguy hiểm đâu."

Sau khi sự việc giải quyết xong, hai người lại quay trở lại giường, tuy cả hai đều không buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng giữ nguyên tư thế, sợ vô tình tiếp xúc cơ thể...

Sáng sớm hôm sau, Bành Vượng thực sự không thu xếp gì tiếp tục lên đường.

Vì lẽ này, mọi người đều có chút bối rối.

Nhưng cũng không có người chủ động hỏi tại sao, có thể được nghỉ ngơi ở trong quán trọ thêm một ngày, nên bọn họ hiển nhiên vui.

Đến giữa trưa, một chiếc xe ngựa tới ngoài cửa quán trọ.

Khi người đánh xe tới mời Mặc Cửu Diệp, hơn nữa nhóm quan sai cũng không có ý định ngăn cản, mọi người chợt nhận ra. Thì ra nguyên nhân hôm nay không tiếp tục lên đường là có liên quan đến Mặc Cửu Diệp.

Chỉ là không biết ai có năng lực lớn đến như vậy, không những có thể làm bọn họ dừng hành trình mà còn có thể phái xe ngựa đến đón phạm nhân.

Vẻ mặt Mặc lão phu nhân lo lắng lôi kéo Mặc Cửu Diệp.

"Cửu Diệp?"