Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 22



Thừa dịp trời tối, Hách Tri Nhiễm dùng ý niệm lấy một chai rượu từ trong không gian ra, tung về phía quốc khố.

Mặc Cửu Diệp cũng hết sức phối hợp, sau khi vẩy rượu ra ngoài, hắn lập tức lấy ống thắp lửa từ trong n.g.ự.c ra đốt cháy, ném sang đó.

Rượu gặp lửa, chỉ phút chốc quốc khố trở thành ánh lửa cao ngút.

Mặc Cửu Diệp kéo theo Hách Tri Nhiễm, nhanh chóng rời khỏi hiện trường...

Tuy hai người đều không nói gì, nhưng đều có cảm giác sảng khoái lòng người với việc lửa đốt quốc khố này.

Đặc biệt là Mặc Cửu Diệp, giờ phút này dường như có một ý vị trả được mối thù lớn.

Thậm chí hắn còn muốn tận mắt nhìn dáng vẻ tức giận của hoàng thượng sau khi biết được quốc khố bị đốt.

Hai người thuận lợi về tới phủ Hộ Quốc Công, thay xong dạ hành y, Mặc Cửu Diệp tiếp tục trở lại giường.

Hách Tri Nhiễm tinh mắt nhìn thấy vết m.á.u trên mặt đất.

"Chàng chảy m.á.u rồi, ta nhất định phải xử lý sơ vết thương giúp chàng."

Đừng coi thường vết thương ngoài da, kiếp trước có bao nhiêu người vì không xử lý tốt vết thương bị nhiễm trùng mà chết. Nàng cũng đã cố gắng hết sức đi cứu vớt tính mạng của những người ở phủ Quốc Công, làm sao có thể để Mặc Cửu Diệp gặp phải nguy hiểm trên vết thương nhỏ này chứ?

"Không, vết thương của ta không có gì đáng ngại."

Thật ra, bản thân Mặc Cửu Diệp biết rõ tình hình vết thương của mình, tuy rằng có đệm lót bảo vệ, nhưng dù sao cũng bị đánh hết năm mươi đại bản, tình hình vết thương như thế nào đều không thể nào quá nhẹ. Chẳng qua là nghĩ đến bộ phận bị thương của mình nằm ở mông, hắn cự nự không muốn Hách Tri Nhiễm đi xem.

Trong nhận thức của Hách Tri Nhiễm, bệnh nhân không phân biệt nam nữ.

Bởi vậy, nàng không hề kiêng ky chuẩn bị đưa tay vén y phục Mặc Cửu Diệp lên.

Mặc Cửu Diệp né tránh theo bản năng.

"Không được, vị trí bị thương không thích hợp cho một nữ nhân như nàng xem."

Lúc này Hách Tri Nhiễm mới phản ứng lại, hóa ra nguyên nhân mấu chốt người này cự nự không cho nàng giúp đỡ trị liệu là ở đây.

"Một nữ nhân như ta cũng chưa nói gì, một đại nam nhân như chàng còn lo lắng bản thân sẽ chịu thiệt ư?"

Nàng nói như vậy, cũng là vì giảm bớt sự gượng gạo của Mặc Cửu Diệp, sớm xử lý vết thương giúp hắn, sớm lên kế hoạch cho chuyện tiếp theo.

Bị một nữ nhân nói như thế, bỗng chốc khuôn mặt của Mặc Cửu Diệp đỏ bừng.

Hắn vẫn cự nự né tránh.

Hách Tri Nhiễm hết cách, chỉ đành nói: "Đừng quên, chúng ta là phu thê, chàng hiểu phu thê, là phải thẳng thắn thành khẩn với nhau."

Nàng chỉ muốn thuyết phục Mặc Cửu Diệp phối hợp trị liệu với mình, giờ phút này đã hoàn toàn quên mất, mình đang ở cổ đại, nói những lời này với một cổ nhân có tư tưởng phong kiến ăn sâu bén rễ, cũng giống như đổ thêm dầu vào lửa.