Nói rồi, Hách Tri Nhiễm liền lấy bộ quần áo ở nhà ra, nhanh chóng mặc vào cho Mặc Cửu Diệp.
Còn về phần quần lót và quần phía dưới, nghĩ đến bầu không khí khó xử giữa hai người, Hách Tri Nhiễm chỉ giải thích ngắn gọn về cách mặc, rồi bảo Mặc Cửu Diệp tự mình mặc vào.
Đồng thời không quên dặn dò hắn để ý đến miệng vết thương.
Mặc Cửu Diệp đối với bộ quần áo ở này cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ, chỉ là kiểu dáng và chất liệu vải có chút khác so với những bộ quần áo hắn thường mặc.
Chỉ có chiếc quần lót kia, sau khi nghe Hách Tri Nhiễm giới thiệu xong, hắn cũng biết được nó dùng để làm gì.
Hắn vẫn có ngượng ngùng khi tự mình mặc vào, nhưng hắn vẫn chiều theo những gì nàng nói.
Điều khiến hắn không ngờ đến chính là, cái thứ gọi là quần lót này mặc vào lại vô cùng thoải mái...
Một lúc lâu sau, hắn mới thu những suy nghĩ hỗn loạn ấy lại rồi nói: "Ta mặc xong rồi."
Lúc này Hách Tri Nhiễm mới xoay người lại, cẩn thận đỡ hắn xuống khỏi bàn mổ, rồi chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.
Trong giờ phút này, tim của hai người đều đập như nai con chạy loạn, ở trong không gian yên tĩnh như vậy nghe được càng rõ ràng hơn.
Khiến cho bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.
Sau khi đỡ Mặc Cửu Diệp ra khỏi phòng mổ, rồi đi đến trước cửa phòng tắm.
Cuối cùng Hách Tri Nhiễm cũng lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng này.
"Đây là nhà vệ sinh đấy, chàng chỉ có một mình cẩn thận một chút." "Ù"
Mặc Cửu Diệp tuỳ ý đáp, rồi mở cửa bước vào.
Rất lâu sau đó, Hách Tri Nhiễm không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở bên trong.
Nàng gõ cửa.
"Chàng sao rồi? không sao chứ?"
Khoảng chừng 30 giây sau, cũng không hề nghe thấy tiếng Mặc Cửu Diệp đáp lại.
Hách Tri Nhiễm lập tức cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, vào lúc nàng chuẩn bị phá cửa thì Mặc Cửu Diệp mới ấp a ấp úng nói: "Nàng... Nàng có thể vào đây một chút không?”
Hách Tri Nhiễm theo bản năng cho rằng, nhất định cơ thể Mặc Cửu Diệp đã xảy ra vấn đề.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hách Tri Nhiễm lập tức đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào.
Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp vẫn nguyên vẹn đứng đó, nhưng biểu cảm trên mặt lại khó coi giống như bị táo bón.
"Rốt cuộc là chàng có chuyện gì vậy?" Hách Tri Nhiễm hỏi.
Mặc Cửu Diệp vẫn nói chuyện không mạch lạc như vậy.
"Ta... ta không thấy nhà vệ sinh ở đâu hết..."
Hách Tri Nhiễm...
Là lỗi của nàng.
Để một người cổ đại tự đi vệ sinh, nàng thực sự nên giải thích trước mới phải.
Nàng đi ngang qua người Mặc Cửu Diệp, rồi tiến về phía bồn cầu gốm sứ trắng tinh, nhẹ nhàng nhấc cái nắp lên.
"Đây, ngay tại đây."
Mặc Cửu Diệp nhìn chằm chằm vào cái bồn cầu trắng không tì vết kia thật lâu. "Nàng có chắc chắn là ở đây không?"
Hách Tri Nhiễm bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình biểu diễn một lần.
Nàng tiện tay cầm lấy một chai nước tẩy bồn cầu đổ vào bồn cầu, sau đó ấn vào chốt mở xả nước.
Mặc Cửu Diệp tận mắt nhìn thấy đến dòng nước màu lam bị xả sạch sẽ, lập tức rõ ràng nguyên lý.
Hắn vừa cảm thấy bồn cầu thật thần kỳ, đồng thời mời Hách Tri Nhiễm đi ra ngoài.
Lần này, Hách Tri Nhiễm cũng không có chờ lâu lắm đã nghe được một tiếng nước xả, cửa phòng vệ sinh đã mở ra.
Dù sao Mặc Cửu Diệp cũng đã đi ra rồi, Hách Tri Nhiễm vẫn cẩn thận đỡ hắn đi tìm hiểu về những đồ hiện đại ở trong không gian cùng với cách sử dụng của nó.
Mặc Cửu Diệp giờ phút này đã hóa thân thành một người nhà quê chưa hiểu sự đời, lúc Hách Tri Nhiễm giảng giải, hắn không ngừng hỏi thêm.