“Tạm thời kế hoạch cứ như vậy đã, ngày mai lúc ra ngoài thuê xe ta sẽ thử hỏi thăm để xem có thể nghĩ ra được biện pháp tốt hơn không.”
Hách Tri Nhiệm ban ngày lên đường, ban đêm dạy dỗ bọn cẩu quan huyện, bây giờ thực sự có chút mệt mỏi...
Sau khi trò chuyện vài câu với Mặc Cửu Diệp, hai người trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hôm sau dậy sớm, Hách Tri Nhiễm lại giả thành nam nhân rời khỏi không gian.
Nơi nàng xuất hiện chỉ cách nhà kho phủ quan huyện một con phố.
Hách Tri Nhiễm chậm rãi bước về phía con phố, mục đích ban đầu của nàng là thuê một chiếc xe.
Đường phố hôm nay đặc biệt náo nhiệt, người dân đã biết chuyện xảy ra với nhà quan huyện, trong lòng ai cũng biết rõ một tên tàn tật còn bị câm thì không thể nào làm quan được, vì vậy lời phát biểu cũng to gan hơn.
Đề tài mà họ thảo luận chủ yếu là về vấn đề nhà kho của phủ quan huyện đột nhiên trống rỗng, quan huyện đã trở thành một người câm, còn tên con trai chuyên đi bắt nạt của ông ta thì trở thành một kẻ ngốc.
Đối với người dân đây là tin tức vô cùng thỏa mãn.
Thậm chí còn có một vài người dũng cảm có ý định đến phủ quan huyện xem náo nhiệt.
Cũng có một vài người từng bị cha con quan huyện áp bức, nước mắt nước mũi đầy mặt đau lòng mắng chửi những điều ác độc bọn chúng đã làm.
Đối với loại chuyện này, Hách Tri Nhiễm cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Sau khi đã tìm được vị trí xe ngựa, nàng liền bước nhanh tới.
Nào ngờ, vừa vòng sang một con phố khác, Hách Tri Nhiễm bằng đôi mắt sắc bén của mình lập tức nhận ra người quen. Vị người quen này không ai khác chính là Phí Nam Vũ.
Phí Nam Vũ một nhóm hai người, nhìn cách ăn mặc của người bên cạnh chắc hẳn là tuỳ tùng của hắn ta, hai người họ bước đi vội vã như đang có chuyện gấp cần xử lí.
Nhìn thấy Phí Nam Vũ, trong lòng Hách Tri Nhiễm liền nhớ tới một việc.
Nàng vẫy tay về phía Phí Nam Vũ.
Phí Nam Vũ chỉ thản nhìn liếc nàng một cái rồi đi tiếp.
Thấy người ta không để ý đến mình, nàng cúi đầu nhìn bộ y phục nam nhân trên người mình, lúc này mới nhận ra.
Đối với bộ dạng lúc hoá trang này, đừng nói Phí Nam Vũ thỉnh thoảng mới gặp nàng, ngay cả Mặc Cửu Diệp ngày đêm kề cận cũng khó nhận ra.
Hách Tri Nhiễm tiến vài bước về phía Phí Nam Vũ.
"Phí tiên sinh."
Phí Nam Vũ dừng lại rồi nhìn vê phía người vừa nói.
Có chút không chắc chắn hỏi: "Ngươi vừa gọi ta sao?"
Nếu không phải vì lo sẽ bị đám quan sai nhận ra trên đường, thì nàng nhất định đã xé bộ râu giả này rồi lau mặt để lộ diện mạo thật rồi.
Nhưng nàng không được phép làm điều này ở đây.
Vì vậy, Hách Tri Nhiễm chỉ còn cách nói thật về thân phận của mình: "Phí tiên sinh, ta là Hách Tri Nhiễm thê tử của Mặc Cửu Diệp đây."
Phí Nam Vũ sững sốt một lúc, sau đó cẩn thận quan sát từng đường nét trên khuôn mặt nàng.
Nhìn như vậy, nàng quả thực có chút giống với thê tử của Mặc Cửu Diệp, hơn nữa giọng nói này không thể nhầm đi đâu được.
Sau khi nhìn kĩ, Phí Nam Vũ xác nhận người trước mặt đây chính là Hách Tri Nhiễm, vẻ mặt cũng lập tức dịu đi.
Thái độ của hắn ta vẫn rất khiêm tốn: "Mặc phu nhân, không ngờ chúng ta sẽ lại gặp nhau ở đây." - Hách Tri Nhiễm nhìn xung quay, rồi chỉ vào y phục của mình nói: "Phí tiên sinh, bây giờ ta đang là nam nhân đấy." Phí Nam Vũ bỗng hiểu ra rồi cười nói: "Hách công tử." Hách Tri Nhiễm gật đầu, tỏ vẻ bản thân rất tiếp thu cách xưng hô này, lập tức hỏi: "Sao Phí tiên sinh lại đến huyện Bình Dương vậy?"