Lưu chưởng quầy không giấu nỗi sự lười biếng trong giọng nói.
“Bành quan gia à, nếu ngài đến muộn thêm hai ngày, chắc ta không thể giữ lại quán trọ này được nữa mất.”
Bành Vượng nhìn thấy tình hình kinh doanh của quán trọ ảm đạm, bèn dò hỏi: “Lưu chưởng quầy, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra vậy?”:
"Ai da... Đừng nhắc tới nữa, cách đây không lâu, ở huyện Tương Dương chúng ta xuất hiện một đám cường đạo, bọn chúng không trộm cắp đồ của nhân dân mà chỉ ra tay với đám nhà giàu, thậm chí sau lưng còn âm thầm tiếp tế những thứ đó cho người nghèo nữa."
Bành Vượng khó hiểu: "Đây không phải chuyện tốt sao? Mà đám người này thì có liên quan gì với quán trọ chứ?"
Lưu chưởng quầy cười khổ.
"Đúng là không liên quan gì với quán trọ này của ta hết, chỉ là đám cường đạo đó hành vi đáng sợ dọa cho các thương nhân nơi khác không dám đến huyện Tương Dương chúng ta làm ăn buôn bán, thế cho nên các quán trọ trong huyện chúng ta hầu như chẳng kinh doanh gì được cả."
Đây là lần đầu tiên Bành Vượng nghe thấy có một tên cường đạo lại chuyên đi cướp của người giàu chia cho người nghèo như vậy, nên hắn suy nghĩ cẩn thận rồi hỏi.
"Theo như lời Lưu chưởng quầy nói, đám cường đạo đó cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy chẳng không phải nhà nào chúng cũng cướp đúng không?"
"Cái này thì khá tốt, mặc dù đều là của người giàu, nhưng chúng chỉ ra tay với đám nhà giàu độc ác mà thôi." Lưu chưởng quầy đáp.
Bành Vượng cau mày: "Nếu là như vậy, đám thương nhân đó không đến mức lo lắng vậy chứ?"
Lưu chưởng quầy lại thở dài thêm lần nữa.
"Vấn đề là thế này, đám cường đạo đó được dân chúng đồn đại hết sức đáng sợ, ai trong tay có ít tiền mà chẳng trốn đi chứ, chuyện này cứ tái diễn như thế, người đến huyện Tương Dương cũng dần ít đi."
Đối với vấn đề này, Bành Vượng cũng chỉ nghe như lời đàm tiếu, quan lại ở đây rất nghèo, tù nhân cũng không có nhiều tiền nên không lo trộm cắp.
Huống hồ, người ta còn nói đám cường đạo này chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo, họ cũng không liên quan gì đến đám người này.
Cũng không đào bới thêm nữa, Bành Vượng nói Lưu chưởng quầy sắp xếp phòng cho khách, để mọi người trở về nghỉ ngơi.
Vẫn quy tắc cũ, ai không có đủ tiền thì ra nhà kho chứa củi ở sân sau...
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vẫn chọn phòng hai người, ban đêm đang nghỉ ngơi, Mặc Cửu Diệp đột nhiên cảm thấy có chút kì lạ.
Hắn nhanh chóng lao ra khỏi phòng rồi nhảy lên mái nhà.
Hách Tri Nhiễm liền đuổi theo, nhưng tốc độ của Mặc Cửu Diệp quá nhanh, lúc nàng ra ngoài đã không thấy bóng dáng Mặc Cửu Diệp đâu nữa, chỉ có thể quay về phòng chờ đợi.
Mặc Cửu Diệp đuổi theo bóng đen trên mái nhà một quãng xa, cho đến khi cách xa chỗ ban đầu thì tên mặc đồ đen mới dừng lại.
"Các ngươi là ai?" Mặc Cửu Diệp trầm giọng hỏi.
Đám người mặc đồ đen thấy có người đuổi theo, định dẫn người đó đến một nơi vắng vẻ rồi ra tay.
Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, lập tức kéo khăn che mặt xuống.
"Thuộc hạ Lương Hạo tham kiến Quốc công gia."
"Lương Hạo, sao ngươi lại ở đây." Mặc Cửu Diệp có chút kinh ngạc. Vừa nói, hắn vừa tiến về phía trước, đỡ người đang quỳ đứng dậy.
Lương Hạo chỉ ra đám người phía sau nói: "Quốc công gia, chúng thuộc hạ nghe nói phủ quốc công bị lục soát, cả nhà bị lưu đày, liền lập tức từ chức, ở đây chờ ngày hội họp với ngài."
Mặc Cửu Diệp nhìn những người ở phía sau Lương Hạo
Tống Siêu, Vương Đại Lực, Từ Thanh Phong, Lý Minh Thuy.