Đây là lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm nghe Mặc Cửu Diệp nói nhiều như vậy.
Trong lòng nàng hiểu rõ, Mặc Cửu Diệp không giỏi biểu đạt.
Hơn nữa với nhân phẩm của hắn, sẽ không vì xu nịnh một nữ nhân mà nói một ít lời trái lương tâm.
Không thể không nói, lúc này Hách Tri Nhiễm có chút cảm động.
Vốn tưởng rằng Mặc Cửu Diệp là một cổ nhân, có thể nói ra nhiều như vậy cũng đã rất tốt rồi, ai ngờ, hắn dừng một chút lại tiếp tục nói:
"Tuy rằng hiện tại ta đã là phạm nhân lưu lạc bị thành triều đình lưu đày, không thể cho nàng được địa vị đế quốc mà mọi nữ nhân đều mong muốn, nhưng ta có thể cam đoan, cuộc đời này sẽ chỉ đối tốt với một mình nàng, vĩnh viễn sẽ không để cho nàng vì ta chịu uất ức."
Gần đây Mặc Cửu Diệp vẫn luôn rối rắm trong lòng.
Hắn nghĩ tới tương lai mình có thể không cho Hách Tri Nhiễm cuộc sống cẩm y ngọc thực, hắn thậm chí còn dâng lên tâm tư thả Hách Tri Nhiễm tự do.
Nhưng vừa nghĩ đến nàng sẽ rời xa mình, cái loại cảm giác đau lòng tê tâm liệt phế này sẽ luôn luôn nhắc nhở hắn, hắn đã thật sự yêu nữ nhân này.
Không có nàng, hắn sẽ không vui vẻ.
Bởi vậy, hôm nay Mặc Cửu Diệp mượn cơ hội biểu đạt ra ý nghĩ chân thật trong lòng mình.
Hắn hy vọng Hách Tri Nhiễm cũng nảy sinh tình cảm với mình, cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Lúc này Hách Tri Nhiễm đã hoàn toàn xác định tâm ý của Mặc Cửu Diệp.
Tự hỏi một chút, nàng cũng xác định người mình yêu là Mặc Cửu Diệp.
Nếu hai người có tình với nhau, tiếp tục giả bộ rụt rè cũng không phải tính cách của nàng.
"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy*, lời chàng đã nói cần phải giữ lời."
( *Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: Một lời đã nói ra, bốn ngựa đuổi theo không kịp. Khuyên người ta phải hết sức thận trọng khi nói năng.)
Mặc dù tâm tư Mặc Cửu Diệp chất phác, giờ phút này cũng hiểu ý của Hách Tri Nhiễm.
Hắn kích động kéo tay nàng: "Nhiễm Nhiễm, nàng chấp nhận ta rồi đúng không?"
Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Ách, ngày sau còn phải xem biểu hiện của chàng nữa."
Mặc Cửu Diệp cao hứng như một đứa trẻ, ôm lấy Hách Tri Nhiễm xoay vòng tại chỗ.
"Nhiễm Nhiễm, nàng yên tâm, Mặc Cửu Diệp ta nói là làm, cả đời này chỉ yêu một mình nàng."
Đột nhiên bị người ta ôm lấy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy mình hơi choáng váng.
Nhưng mà nàng cũng không muốn phá hỏng hứng thú của Mặc Cửu Diệp.
Rời khỏi kinh thành, hắn hiếm khi cao hứng một lần, Hách Tri Nhiễm không nỡ ngăn cản.
Cũng may Mặc Cửu Diệp xoay vài vòng thì ngừng lại, nhưng mà cũng không buông tay đang ôm nàng ra.
Hai người đứng tại chỗ, dựa sát vào nhau, cảm thụ nhịp tim của nhau...
Mặc dù Hách Tri Nhiễm có linh hồn hiện đại, nhưng sống hai đời, vẫn là lần đầu tiên yêu đương, nàng cảm giác mình vẫn có chút không buông lỏng.
Ôm trong chốc lát, nàng cũng có chút ngượng ngùng đẩy người ra, tùy ý tìm cái cớ: “Ta đi xem di động một chút."
Nhìn cô nương mình yêu chạy thật nhanh, Mặc Cửu Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục ngồi tại chỗ thưởng thức phong cảnh không gian.
Hách Tri Nhiễm một hơi chạy vào phòng y tế, lấy điện thoại ra, tùy ý xem qua khu thương mại Đào Bảo Bảo.
Lúc này nàng mới chú ý tới, người phía dưới màn hình chớp động.
Là một nhà sưu tập nhỏ.
Bà chủ, ngươi thật sự là rất có lực, hàng hóa ta đều rất thích, nếu không phải hiện tại vốn xoay vòng của ta có chút khó khăn, hàng hóa trong cửa hàng của ngươi ta khẳng định đều bao hết.
Hách Tri Nhiễm: Loại đồ cổ ở chỗ ta có thể nói cái gì cần có đều có, ngươi là khách hàng đầu tiên của ta, cũng là khách hàng lớn, sau này có nhu cầu gì cứ việc nói cho ta biết.