Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 393



Rất nhanh, Mặc Trọng Viễn giống như đã ngủ rồi, không còn giãy giụa nữa.

Thấy Mặc Trọng Viễn yên tĩnh lại, đám người mới có thời gian để đánh giá gian phòng này.

Gian phòng ở không tính là lớn, ngoại trừ có một chiếc giường ở bên ngoài, ở góc cửa có đặt một cái nồi sắt và một bộ chén đũa.

Bên cạnh còn có một con thỏ hoang đã chết, có vẻ như là Ngũ ca săn nó về đây.

Bọn họ đều suy đoán chắc hẳn là những vật dụng này đều là đồ đạc mà Mặc Trọng Viễn ngày thường hay sử dụng.

Sau khi đánh giá xong, Mặc Cửu Diệp mở miệng.

"Bát ca, nương và các tẩu tẩu còn đang chờ tin của chúng ta. Nếu không thì huynh quay về trước để báo cho bọn họ rằng đệ và Nhiễm Nhiễm ở lại đây để canh giữ Ngũ ca.

Phòng ở đây không thể ở được. Bây giờ, mọi người cũng không thể tá túc ở chỗ hai gia tộc kia được. Đúng lúc lều trại của mọi người đều ở đó, ở xung quanh có thêm mấy đống lửa nữa nên chắc là chống chọi qua đêm nay cũng không thành vấn đề."

Đầu tiên là Mặc Sơ Hàn nhìn thoáng qua Mặc Trọng Viễn đã mê mang, sau đó hắn ta mới trả lời: "Được, ta sẽ quay về thu xếp ngay. Ngũ ca ở đây phải vất vả đệ và đệ muội chăm sóc rồi."

Nhìn thấy bóng dáng của Mặc Sơ Hàn đã đi xa, Hách Tri Nhiễm lấy từ trong không gian ra một chiếc đèn pin, dùng nó để chiếu sáng tạm thời.

Mặc Cửu Diệp dò hỏi: "Nhiễm Nhiễm, độc mà Ngũ ca trúng phải có thuốc giải không?"

"Ta có thể điều chế ra thuốc giải, nhưng phải mất một ít thời gian."

Trong lúc nói chuyện, nàng lấy từ trong không gian ra một bộ thiết bị lấy máu, lấy một ít m.á.u của Mặc Trọng Viễn, sau đó đưa vào không gian. "Lúc này, nghiên cứu độc tố chỉ sợ không có tiện, chúng ta sẽ nói chuyện sau đi."

Cho dù giờ phút này vẫn chưa thể giải độc được ngay cho Mặc Trọng Viễn, nhưng hai người cũng không thể trơ mắt đứng nhìn hắn ta tiếp tục bị trói bằng xích sắt.

Đúng lúc này, đèn pin của Hách Tri Nhiễm chiếu tới chìa khóa nằm ở trên mặt đất.

Nàng cúi người nhặt chìa khóa lên, tra chìa khóa vào ổ khóa ở trên xích sắt, kích cỡ trùng khớp.

Mặc Cửu Diệp nhận lấy chìa khóa, trực tiếp mở khóa xích sắt ra.

Thông qua chiếc chìa khóa này có thể kết luận rất có thể là Mặc Trọng Viễn đã tự khóa bản thân lại.

Có lẽ nguyên nhân chính là hắn ta lo lắng lúc độc phát tác sẽ không thể khống chế được bản thân.

Mặc Cửu Diệp đỡ Mặc Trọng Viễn lên trên giường nằm xuống.

Trong đầu hắn đã xuất hiện liên tiếp mấy câu hỏi.

Nếu như Ngũ ca còn sống, vậy vì sao hắn ta lại không liên lạc với người nhà?

Hơn nữa, vì sao Ngũ ca lại ở đây?

Là ai đã hạ độc Ngũ ca?

Sáu năm trước, nhi tử đầu tiên của Mặc gia qua đời chính là Mặc Trọng Viễn.

Lúc ấy, Mặc Cửu Diệp còn đang làm thư đồng cho Nam Kỳ.

Khi Mặc gia nhận được tin tức đó, Mặc Trọng Viễn dẫn người đuổi theo quân địch, bất hạnh rơi vào bẫy rập của kẻ địch.

May mắn là những binh lính còn sống đã mang theo t.h.i t.h.ể của hắn ta quay về trong đêm đó.

Mặc Cửu Diệp càng nghĩ càng cảm thấy hỗn loạn, cho dù như thế nào hắn cũng không thể tưởng ra được, vì sao sau khi Ngũ ca bị trúng độc vẫn còn sống tạm bợ ở đây cơ chứ?

Xem ra toàn bộ sự việc cũng chỉ có thể chờ đến khi Ngũ ca tỉnh lại mới có thể dò hỏi được thôi.

Hách Tri Nhiễm tính toán thời gian một chút. Nếu Mặc Sơ Hàn báo tin cho nữ quyến Mặc gia là Mặc Trọng Viễn vẫn còn sống thì bọn họ phải mất ít nhất là hơn mười phút mới có thể chạy tới đây.

— QUẢNG CÁO —