Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 396



Bởi vậy, bọn họ mới không có đi theo đám người bị lưu đày tới thôn Tây Lĩnh.

Lúc này, trời đã đen và gió đã thổi cao cũng là thời điểm mà “giang dương đại đạo” ra tay.

Ban ngày, đám người cũng đã hỏi thăm được vị trí gia trạch của Thôi Huyện thừa.

Bọn họ thi triển khinh công tiến vào trong viện, đầu tiên là đi vào chủ viện, tính dạy cho tên cẩu quan một bài học.

Nói đến cũng khéo, đúng lúc bọn họ gặp phải Thôi Huyện thừa đang mua vui với hai tỷ muội song sinh Hà gia.

Đám người tay chân lanh lẹ hạ gục đám cảnh vệ và mấy tên hạ nhân đang canh gác, Lương Hạo nâng một chân lên đá văng cánh cửa phòng.

Ở trong phòng, ba người trần như nhộng lập tức bị dọa sợ hãi mà từng tiếng thét chói tai vang lên từng đợt.

Người đang canh gác ở bên ngoài đều đã bị đánh bất tỉnh, bất kể bọn họ có la to như thế nào, cũng không có ai tới.

Thôi Huyện thừa đã bất chấp hai mỹ nhân kia, hắn ta thuận tay túm lấy tấm chăn quấn quanh thân thể, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào mấy người bịt mặt ở trước mặt.

"Các ngươi... Các ngươi là ai?"

Đám người Lương Hạo rất có kinh nghiệm làm giang dương đại đạo, bọn họ sẽ không liên lạc với đối phương nếu bọn họ không tính g.i.ế.c người.

Tống Siêu và Vương Đại Lực ăn ý tiến lên, mỗi người cầm đao đánh hai tỷ muội song sinh Hà gia bất tỉnh.

Đồng thời, Từ Thanh Phong cũng xách Thôi Huyện thừa từ trên giường xuống.

"Các ngươi đừng có gây tổn thương bản quan, bản quan có bạc, các ngươi nói con số ra là được." Từ Thanh Phong căn bản không muốn phản ứng hắn ta, hắn ta nghĩ thầm lão tử muốn bạc thì sẽ tự mình đi kiếm, không cần ngươi phải cho.

Thôi Huyện thừa bị xách một cách thô lỗ đến trước mặt Lương Hạo. Lương Hạo tiến lên trước, một tay kéo lấy tóc của hắn ta, còn một cái tay khác khống chế hai tay của hắn ta.

Từ Thanh Phong ăn ý đè lại hai chân của hắn ta.

Lý Minh Thụy đúng lúc rút ra một con d.a.o găm sáng chói, đ.â.m vào hạ thân của Thôi Huyện thừa.

Một tiếng thét thê lương thảm thiết vang lên. Trong nháy mắt, người vừa nãy còn mới có sung sướng với hai mỹ nhân đã biến thành một phế vật.

Thôi Huyện thừa hét thảm một tiếng, người đã đau đến ngất lịm đi.

Lương Hạo buông hắn ta ra, tiến lên một chân đá mạnh vào người hắn ta.

Thấy Thôi Huyện thừa không hề phản ứng, mới vung tay lên ra hiệu cho đám người.

Đám người cực kỳ ăn ý, lập tức tiến hành lục soát ở trong phòng.

Hình như chỗ này không phải là căn phòng mà Thôi Huyện thừa thường ở. Ngoại trừ vài món trang sức không mấy đáng giá, cũng không còn gì khác.

Vương Đại Lực cất trang sức vào trong lòng ngực, hắn ta vẫy tay với những người khác, mọi người lưu loát rời khỏi gian phòng này.

Đám người nhanh chóng lục soát nhà của Thôi Huyện thừa.

Không ngờ rằng số tài sản thu được lại đáng kinh ngạc như vậy.

Một tên quan huyện nho nhỏ mà thôi, vậy mà ở trong nhà hắn ta lại có năm vạn lượng ngân phiếu.

Ngoại trừ ngân phiếu, bạc trắng cũng có khoảng một vạn lượng bạc.

Ngoài ra, một nửa nhà kho chứa đồ trang sức, châu báu ngọc thạch, vải tơ lụa, đồ cổ tranh chữ.

Chỉ tiếc là năm người bọn họ chỉ có thể chọn những món đồ dễ mang theo, còn những món như tơ lụa quá lớn và đồ cổ tranh chữ,... chỉ có thể tạm thời để lại cho tên tham quan này thôi...

Đám người chạy như bay ra khỏi nhà của Thôi Huyện thừa tới thôn Tây Lĩnh.

Bọn họ mang theo quá nhiều đồ đạc nên không thể trắng trợn táo bạo đi ở trên đường cái.

Lương Hạo dẫn theo đám huynh đệ thi triển khinh công vượt nóc băng tường, bọn họ rất nhanh đã chạy tới vùng ngoại ô.

Rốt cuộc bọn họ mới thả lỏng hơn.