“Thôi gia ỷ vào thế lực của Thôi Văn, cưỡng ép các cô nương xinh đẹp hai nhà chúng ta phải gả cho người Thôi gia bọn họ, nếu tuổi tác xấp xỉ thì chúng ta cũng đành chấp nhận, nhưng mà bọn họ lại bắt các cô nương của chúng ta phải gả cho những người vừa già, vừa nghèo, cả đời làm lụng cũng không lấy được vợ. Thậm chí còn bắt nam nhân trai tráng khỏe mạnh của hai nhà chúng ta phải lấy những nữ nhân Thôi gia có khiếm khuyết. Nếu sau khi gả, những nữ nhân này có thể yên ổn sống qua ngày thì cũng chẳng nói, ai ngờ, người người đều không giữ đúng bổn phận làm vợ, bọn họ trắng trợn mang đồ nhà chồng cho nhà mẹ đẻ, mà còn không cho phép nhà chồng phản đối. Một khi hai nhà chúng ta có người lên tiếng phản đối, Thôi Văn sẽ phái quan sai tới gây áp lực cho chúng ta. Vả lại, người Thôi gia còn cưỡng ép đổi đất hoang để lấy đồng ruộng màu mỡ của chúng ta, nếu chúng ta không nghe theo, quan sai sẽ lập tức ra mặt chèn ép. Đến lúc thu hoạch vụ thu, Thôi Văn chỉ nói một câu, toàn bộ tiền thuế lương thực của Thôi gia sẽ do hai nhà chúng ta phụ trách. Mười mấy năm qua, có thể nói cuộc sống Triệu gia chúng ta và Chu gia khổ không thể tả, có năm mùa màng không tốt, rất nhiều người bị đói mà chết. Mỗi câu thảo dân nói đều là thật, xin đại nhân đòi lại công bằng cho thảo dân..."
Dứt lời, Triệu Hoa lại dập đầu ba cái trước Mạnh Hoài Ninh.
Không chờ Triệu Hoa đứng lên, tộc trưởng Chu gia cũng quỳ ở trước mặt Mạnh Hoài Ninh.
"Thảo dân là tộc trưởng Chu gia, toàn bộ người trong tộc của thảo dân có thể làm chứng, Triệu tộc trưởng nói câu nào cũng là thật, xin đại nhân hãy trừ gian diệt ác, đòi lại công bằng cho chúng ta."
Tương tự như Triệu Hoa, tộc trưởng Chu gia cũng dập đầu ba cái thật mạnh trên mặt đất.
Đồng thời, người Triệu gia và Chu gia rối rít quỳ xuống, cùng hô to: "Xin Huyện lệnh đại nhân đòi lại công bằng cho chúng ta..."
Nghe hai vị tộc trưởng giải thích và cả những dân làng đang quỳ bên dưới, Mạnh Hoài Ninh tức nổi gân xanh trên trán.
Lần đầu tiên hắn ta thất thố như vậy.
Mạnh Hoài Ninh sải bước đi về phía đám người Thôi gia, hung hăng đá vào mấy nam nhân đang quỳ trước mặt.
Mạnh Hoài Ninh luyện võ từ nhỏ, mỗi một cước đá xuống đều dùng tất cả sức mạnh.
Mấy người bị đá liên tục kêu rên...
Mấy năm này người Thôi gia ỷ vào thế lực Thôi Văn, ngang ngược ở thôn Tây Lĩnh, đã bao giờ phải chịu cảnh như ngày hôm nay?
Bọn họ không dám làm gì Huyện lệnh đại nhân, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho người Triệu gia và Chu gia.
Mấy hán tử bị Mạnh Hoài Ninh đá ngã bò dậy căm tức nhìn người Triệu gia và Chu gia.
Làm vậy giống như đang nói... các ngươi chờ đó cho ta.
Nhìn thấy ánh mắt người Thôi gia, người Chu gia và Triệu gia rùng mình, trong đầu thậm chí nhớ lại những hình ảnh tồi tệ người Thôi gia từng ăn h.i.ế.p nhà mình.
Mượn ánh sáng từ mấy cây đuốc xung quanh, Mạnh Hoài Ninh liếc mắt cái đã thấy hành động của Thôi gia.
Hắn ta phân phó với quan sai phía sau.
"Nam đinh Thôi gia, mỗi người mười gậy, nếu còn không phục thì tăng gấp đôi."
Những quan sai này ngày trước nghe theo lệnh của Thôi Văn chèn ép người Triệu gia và Chu gia.
Lúc này mấy người bọn họ chột dạ muốn chết, chỉ muốn tìm một cơ hội cho huyện lệnh đại nhân mới nhận chức thấy lập trường để tránh bị Thôi gia liên luỵ.
Trong khi mấy quan sai đang cân nhắc đối sách thì huyện lệnh đại nhân ra lệnh đánh người Thôi gia. Đây chính là cơ hội của bọn họ.