Nhìn thấy bốn bó củi lớn trước mặt, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng lấy ra một xâu tiền cho bọn họ.
Hai hán tử vội vàng từ chối.
"Củi đều chặt từ trên núi về, không cần trả tiền công."
Nói xong hai người quay đầu bỏ chạy.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau, hai người bất đắc dĩ cười.
Người trong cùng một thôn sao lại chênh lệch lớn như vậy.
Thôi gia thì cứ chèn ép, muốn chiếm lợi của người khác, còn Chu gia và Triệu gia lại chất phác, thành thật như vậy.
Tương lai có thể làm hàng xóm với người như vậy coi như là một chuyện may mắn.
Hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn mỗi người xách theo hai bó củi trở về.
Nhóm tẩu tử lấy củi nhóm lửa.
Trên đường đi các nàng đã học được những kỹ năng sống cơ bản, nhóm lửa nấu cơm cũng không còn là việc khó.
Mấy người Lương Hạo cũng không nhàn rỗi, thấy trong nhà bếp có một lu nước lớn mấy người mang ra giếng nước cọ rửa sạch sẽ rồi đổ thêm đầy nước.
Những người khác thì đều tự trở về phòng đi ngủ trước, quét dọn phòng.
Làm việc đến tận đêm khuya.
Nhóm tẩu tử dập lửa xong thì đều tự trở về nghỉ ngơi.
Phòng của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm chỉ dùng để che mắt, hai người trực tiếp tiến vào không gian.
Ở ngoài Hách Tri Nhiễm bận việc cả ngày, trên người dính đầy tro bụi, lúc này nàng cần phải tắm nước ấm. Nàng chơi với Cơm Nắm một lúc rồi tiến vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Mặc Cửu Diệp cũng nhân lúc nàng tắm rửa xong bản thân cũng tắm đến thơm ngào ngạt trèo lên trên chiếc giường lớn của hai người.
Hách Tri Nhiễm thật sự quá mệt mỏi rồi, vừa mới đặt đầu xuống gối không bao lâu đã đi gặp chu công.
Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng, lập tức thỏa mãn nằm bên cạnh nàng tiến vào mộng đẹp.
Cho dù có mệt mỏi bao nhiêu, sang ngày hôm sau hai người vẫn có thể tỉnh đúng lúc, sửa sang lại một chút dẫn theo Cơm Nắm cùng nhau rời khỏi không gian.
Mấy người Lương Hạo cũng đã rời giường từ lâu, đi lên núi đốn củi, nhóm tẩu tử cũng đều ra khỏi phòng chuẩn bị làm cơm sáng.
Sau khi thu xếp xong, mọi người làm việc tích cực hơn nhiều so với lúc trước, bên trong gian nhà to như vậy, một bầu không khí hài hoà.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp thấy vậy cũng gia nhập vào đó.
Ăn xong cơm sáng, Bát ca gọi đám người Lương Hạo chuẩn bị lên núi.
Mặc Cửu Diệp cũng muốn đi theo mọi người lên núi xem nhưng hôm nay Hách Tri nhiễm và Henry có hẹn giúp hắn ta tìm sư phụ sửa thuyền, hắn không thể nào để cho thê tử xinh đẹp như vậy đi một mình, vì vậy hắn chỉ có thể từ bỏ việc lên núi.
Nàng hẹn Henry không sớm, nên qua giờ thìn hai người mới bắt đầu lên xe la xuất phát.
Vừa đi đến giữa thôn thì nhìn thấy Triệu Trạch Xuyên đang đi về phía cửa thôn.
Ấn tượng của Mặc Cửu Diệp với Triệu Trạch Xuyên không tệ, chủ động chào hỏi.
“Triệu tú tài đang định vào thành sao?"
Triệu Trạch Xuyên nhìn thấy người nói là Mặc Cửu Diệp, vẻ mặt tươi cười.
"Hoá ra là Mặc gia Cửu ca, ngài đừng gọi ta là Triệu tú tài, nghe không tự nhiên lắm, ngài gọi tên ta giống như mọi người trong thôn là được rồi." Hôm qua lúc hắn ta đi tới lớp học, cố ý hỏi phu tử kiến thức sâu rộng một chút, hỏi rằng phu tử có biết quan viên nào họ Mặc trong triều hay không.
Ở triều Đại Thuận họ Mặc cũng không nhiều lắm, phu tử vừa nghe thấy dòng họ này đã nghĩ tới Mặc gia phủ hộ quốc công ở kinh thành.
Sau khi nói chuyện với phu tử một phen, Triệu Trạch Xuyên mới biết được Mặc gia ở kinh thành đã bị lưu đày tới Tây Bắc.