Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 454



Con thuyền chở hàng này chẳng những thân thuyền cao lớn, mà bên trên còn có một cánh buồm.

Rõ ràng, hai con thuyền địa phương ở Đại Thuận hoàn toàn không có buồm, mà đều dựa hết vào sức người để đi về phía trước.

Không nghi ngờ gì nữa, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã có được kết luận, con thuyền có buồm kia chính là thuyền của Henry.

Xe la dừng lại, Henry nóng vội, vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Hắn ta chỉ vào thuyền chở hàng của mình, nói: “Cái thuyền đó chính là thuyền hàng của ta.”

Đoàn người đi theo Henry vào bờ biển, nơi có một con thuyền nhỏ đang neo đậu ở một chỗ kín đáo.

Thật hiển nhiên, thuyền chở hàng cách bờ xa như thế, Henry đã vào bờ bằng con thuyền nhỏ này.

Hắn ta nhảy lên thuyền nhỏ trước, mới xoay người tiếp đám người Hách Tri Nhiễm.

Sau khi đi đến bên dưới thuyền chở hàng, Henry hét lên trên thuyền vài câu, lập tức có người quăng dây thừng xuống.

Dẫu sao, thân thuyền cũng rất cao, Henry lo lắng bọn họ sẽ cảm thấy sợ nên đã giải thích: "Cái dây thừng này chắc chắn lắm, mấy người không cần phải lo."

Nói xong, Henry vì chứng minh bản thân không nói sai, đã đi đầu trèo lên trên dây thừng.

Mặc Cửu Diệp dò hỏi Hồ Thông: "Hồ đại ca có thể lên được không?"

Hồ Thông gật đầu: "Không thành vấn đề." Dứt lời, hắn ta cũng học theo dáng vẻ của Henry, bắt đầu leo lên.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy Hồ Thông bình an đứng ở trên boong tàu, ôm lấy eo của Hách Tri Nhiễm, nhảy một cái, đã khinh khinh phiêu phiêu mà đáp xuống bên cạnh Henry.

Nhìn thấy hành động này, khiến Henry và đám bạn nhìn mà choáng váng.

Trong nhận thức của hắn ta, hắn ta không biết người còn thể bay được.

Hắn ta nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đầy hâm mộ.

"Các ngươi quá lợi hại, còn có thể bay được."

Hách Tri Nhiễm lắc đầu bật cười, thế nhưng lại không giải thích gì.

Hồ Thông đã quen với chuyện này rồi, khi còn ở kinh thành, hắn ta cũng từng nhìn thấy mấy thị vệ vượt nóc băng tường.

Mặc Cửu Diệp thân là võ tướng, sao lại có thể không biết chút công phu này?

Sau khi những người nước ngoài đó hết kinh ngạc, Hách Tri Nhiễm mới thúc giục.

"Henry, không phải ngươi muốn sửa thuyền hay sao?"

Henry thu hồi lại suy nghĩ bay đi xa của mình, đưa mấy người bọn họ lên đỉnh tàu với bạn của mình.

Hách Tri Nhiễm không biết chuyện sửa thuyền, bây giờ chuyện có thể làm chính là giúp Henry làm phiên dịch.

Sau khi giải thích một phen, Hồ Thông cũng đã hiểu được đại khái chỗ trục trặc của thuyền, một mình đi đến đó kiểm tra.

Henry để trợ lý của mình đến phối hợp với Hồ Thông, đưa Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đi tham quan bên trong con thuyền một phen.

Hách Tri Nhiễm cũng không có hứng thú gì đối với loại thuyền chở hàng nguyên thủy.

Nàng biết, thời đại này, người nước ngoài vượt đại dương đi đến nơi này đơn giản chỉ là vì muốn kiếm tiền.

Sau khi người nước ngoài đến đây, sẽ mang theo hàng hóa của đất nước mình ở trong kho hàng của thuyền, khi đến Đại Thuận rồi, lại mang theo một chút ít đặc sản của Đại Thuận trở về. Vì thế, thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú chính là những món hàng mà Henry đã mang đến đây.

"Henry, có thể đưa ta đi coi hàng hóa của ngươi không?"

Mặc dù là lần đầu tiên Henry vào Đại Thuận, nhưng ở Doãn Thành tìm người sửa thuyền trong mấy ngày nay cũng phát hiện ra, người ở nơi này sống không giàu có lắm, từ cách bọn họ ăn mặc có thể nhìn ra được.

Hắn ta có thể xác định, Hách Tri Nhiễm và trượng phu của nàng cũng không phải kẻ có tiền.

Bởi thế, hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể làm buôn bán với bọn họ.