Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 65



Nếu đúng là như vậy, tương lai muốn cải thiện tình cảnh của người Mặc gia, còn phải nghĩ cách khác.

Lúc này Hách Tri Nhiễm chỉ mong rằng Bành Vượng có thể tỉnh lại nhanh hơn, càng hy vọng Bành Vượng sẽ là một người biết đội ơn.

Như vậy, có lẽ đêm nay bọn họ có thể khá hơn tí.

Trong lúc Hách Tri Nhiễm tựa vào xe ván gỗ của Mặc Cửu Diệp suy nghĩ lung tung, bên quan sai truyền đến một loạt tiếng cười lớn phấn khởi.

“Ha ha ha... Tốt quá, chỉ huy tỉnh rồi..."

"Chỉ huy, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Chỉ huy, ngươi làm bọn ta sợ muốn chết."

Tất cả mọi người nhìn sang đó, chỉ thấy một đám quan sai đang vây quanh Bành Vượng hỏi han ân cần.

Lúc này Bành Vượng còn hơi suy yếu, nhưng không làm lỡ nói chuyện.

"Chu Lão Bát, rốt cuộc ta bị sao vậy?"

"Chỉ huy, ngươi đã trúng độc rắn."

Nghe vậy, Bành Vượng nhớ kỹ lại tình hình trước khi hôn mê.

Đầu tiên hắn ta cảm thấy là chỗ bị rắn độc cắn trên bắp chân có chút tê dại, dần dần cảm giác tê dại từ từ lan tràn.

Sau đó thì hắn ta cảm thấy mình có chút không thở nổi, tiếp theo bèn không biết gì nữa.

"Ta trúng độc rắn rồi không chết?"

Bành Vượng vì chứng thực mọi thứ này đều là thật, còn véo mặt mình một cái.

Sau khi hắn ta xác định có cảm giác đau đớn mới tin. Trương Thanh tiến lên: "Chỉ huy, ngươi thật sự chưa chết."

"Là ai giải độc giúp ta?" Bành Vượng nhìn bốn phía, xác định mình còn ở nơi hoang vu hẻo lánh này, mấy người này đi đâu tìm đại phu?

Chu Lão Bát chỉ về phía người Mặc gia: "Chính là Hách Tri Nhiễm, thê tử tân hôn của Mặc Cửu Diệp."

Nói đến Hách Tri Nhiễm, trong đầu Bành Vượng lập tức xuất hiện cảnh tượng nàng nhắc nhở mình.

Bành Vượng nghĩ tới đó, có phần hổ thẹn. Lúc bấy giờ người ta lòng tốt nhắc nhở, hắn ta còn mở miệng quát lớn. Hắn ta lườm một vòng, cuối cùng đưa mắt vào mấy gói đồ mang đến từ kinh thành.

"Lão Bát, ngươi đi đưa cho Mặc gia mỗi người hai cái màn thầu trắng, ngoài ra hỏi thêm bọn họ, còn có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng thì cố gắng thỏa mãn."

Chu Lão Bát biết, Bành Vượng là một người biết ơn.

Cũng biết rõ hành động này của hắn ta chính là không muốn nợ Mặc gia ơn huệ, dù sao con đường về sau còn rất dài, bọn họ có chức trách trên người, không thể nào quá mức nhân từ với những phạm nhân kia.

Từ phía xa nhìn thấy Chu Lão Bát xách một túi đồ đi tới, các nữ quyến Mặc gia cũng có phần hồi hộp. Chu Lão Bát đặt túi đồ ở trước mặt mọi người.

"Chỉ huy của bọn ta nói, cho các ngươi mỗi người hai cái màn thầu trắng."

Nghe nói có màn thầu trắng, người Mặc gia đều vô ý nuốt một ngụm nước miếng. Bọn họ thật sự đói lắm rồi.

Mặc dù như vậy, mọi người đều ăn ý không động đậy, bất giác đưa mắt nhìn sang Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm cũng đói, nhưng định lực của nàng mạnh hơn những người khác. Nàng không có mở miệng, mà là nhìn Chu Lão Bát, biết hắn ta còn sẽ có lời nói ở phía sau.

"Chỉ huy bọn ta nói rồi, Hách thị đã cứu mạng hắn, có điều kiện gì có thể nêu ngay bây giờ."

Nghe nói có thể đưa ra điều kiện, hai mắt của các nữ quyến Mặc gia đều sáng lên.

Điều này có phải đồng nghĩa cuộc sống ngày sau của bọn họ có thể dễ chịu hơn không?

Hách Tri Nhiễm không ngờ Bành Vượng lại chủ động để nàng đưa ra điều kiện.

Đồng thời nàng cũng nghĩ tới một khả năng, đó chính là Bành Vượng muốn một lần trả hết ơn cứu mạng, về sau nên thế nào vẫn thế đó.

Nếu như vậy, nàng nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này.

Mặc dù trong lòng Hách Tri Nhiễm đã có tính toán, nhưng nàng vẫn nhìn về phía Mặc lão phu nhân.

Cho dù làm gì, đều không thể vượt qua trưởng bối.