Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 677



Làm người lo lắng chính là, độc của ếch cầu vòng tốt gấp vài lần độc của rắn cạp nong, mặc dù là thuốc mê, nhưng nếu như không kịp thời giải độc, độc tố sẽ dựa vào thời gian mà dần xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Nói trắng ra, loại thuốc mê này ở lâu trong cơ thể người, cũng sẽ biến thành thuốc độc lấy mạng người, chỉ là người trúng độc sẽ không c.h.ế.t nhanh như vậy thôi.

Cùng lúc đó, những tên sai dịch đã tiến vào bên trong quán trà nói chuyện với ông chủ, xin ông ta mở ra hai gian phòng để cho những người đồng đội đang bị hôn mê tạm thời nghỉ ngơi.

Đối mặt với yêu cầu của sai dịch, ông chủ có không muốn cũng không thể từ chối.

Mặc Sơ Hàn là người cầm đầu những tên cai dịch này, không cần Hách Tri Nhiễm nói, hắn ta liền trực tiếp được đưa vào bên trong một căn phòng riêng.

Hách Tri Nhiễm lợi dụng lúc những tên sai dịch đang chăm sóc những tên đồng đội khác, nhanh chóng lấy đi một ít m.á.u của Mặc Sơ Hàn tiến hành hóa nghiệm.

Quả nhiên, độc tố thuốc mê mà bát ca trúng là lấy từ Ếch cầu vòng.

Ếch cầu vòng liền dễ làm rồi.

Nàng cùng với Mặc Cửu Diệp ở sơn trang Tư Manh bắt rất nhiều ếch cầu vòng, đến bây giờ vẫn còn được nuôi trong không gian của nàng.

Ếch cầu vòng mặt dù có kịch độc, cùng lúc đó cũng sẽ sản sinh ra một loại tế bào kháng thể đối đầu với độc tố của bản thân, do đó, muốn giải độc phải lấy từ cơ thể của ếch cầu vòng.

Hách Tri Nhiễm giả vờ đi nhà thuốc gần đó dựa vào triệu chứng mua một ít thuốc trở về, sau đó mượn nhà bếp phía sau của nhà thuốc nấu thuốc giải, nhân lúc người khác không để ý liền đem những thứ lấy ra từ bên trong cơ thể của ếch cầu vòng bỏ vào.

Nấu xong thuốc giải, để những tên tay sai đỡ mọi người dậy, nếu như không có sai sót gì, tầm một tiếng sau người sẽ lần lượt tỉnh dậy.

Sau khi Mặc Cửu Diệp nhìn thấy bát ca bị bọn họ khiêng đi, trực tiếp bước tới cửa chính của chiếc thuyền.

Những tên sai dịch không bị chóng mặt nhìn thấy cảnh này cũng không bước lên ngăn lại.

"Lão cửu, ngài đừng đến gần cánh cửa đó, bên trong sẽ có người rải bột có độc ra bên ngoài."

Mặc Cửu Diệp xua tay: "Các ngươi đứng xa ra, ta đi một mình."

Lúc nói, hắn đã đội xong mặt nạ phòng độc của vợ, bước từng bước lớn về phía cảnh cửa.

Quả nhiên đúng như lời tên sai dịch nói, vừa bước đến cửa, một tràn bột màu trắng bay về phía mặt.

Mặc Cửu Diệp cũng không để ý, nhấc chân đẩy cánh cửa khép chặt ra.

Bên trong cửa có một tên đàn ông trang điểm Nam Cương vô cùng đắc ý nhìn chầm chầm về phía cửa lớn.

Cửa bỗng nhiên bị đá ra, hắn ta lúc đó có chút không nói nên lời.

Bột thuốc này là hắn ta dày công sáng chế, hễ là người đã tiếp xúc với nó, đều sẽ bị hôn mê.

Trong lúc đang nghi ngờ, ngẩng đầu một cái liền thấy một người trên đầu đội một thứ kỳ lạ gì đó đang tiến về phía mình.

"Ngươi... ngươi là người gì?

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy một tên trang điểm, việc đầu tiên nghĩ đến là muốn tìm hiểu thân phận của hắn ta.

"Ngươi lại là ai?"

Người Nam Cương một tay đưa vào trước ngực, dường như muốn lấy ra thứ gì đó, đồng thời muốn dùng tư thế dọa sợ người đến. "Hứ! Lão tử là độc sư Nam Cương, không muốn c.h.ế.t thì cút mau, nếu không sẽ làm cho ngươi có đi không về."

Mặc Cửu Diệp không nhìn gương mặt xấu xí ghê gớm của hắn ta, nhanh chóng tiến lên, một tay ngăn lấy cánh tay đang để trước ngực, dùng sức bẻ gãy.

Tên người Nam Cương đau đến hét lên.

"A... ngươi dám làm lão tử bị thương?"

Nói rồi, một tay khác của hắn ta định mò vào trước ngực.