Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 755



“Bát ca, vừa nãy bọn ta phát hiện ra hai kẻ Nam Cương lén la lén lút ở chợ, bọn chúng đang nghe ngóng về vị trí thôn Tây Lĩnh, phu quân lo trong nhà gặp phiền toái nên lặng lẽ bám theo rồi.”

Nghe thấy mấy chữ người Nam Cương, Mặc Sơ Hàn siết chặt hai tay trong vô thức.

Bây giờ hắn ta hận nhất là người Nam Cương bởi Tư Manh tiên sinh - kẻ cầm đầu hãm hại vô số nam nhi Mặc gia chính là người Nam Cương.

Huống chi cửu đệ với cửu đệ muội mới cứu ba huynh trưởng từ Nam Cương về cách đây không lâu, Doãn thành đã có người Nam Cương xuất hiện, bọn chúng lại còn nghe ngóng về vị trí thôn Tây Lĩnh, đây không phải là muốn hắn ta đề cao cảnh giác Sao.

"Cửu đệ muội, bây giờ ta sẽ đưa người về."

Mặc dù Mặc Sơ Hàn tức giận, nhưng vẫn chưa mất hết lý trí, không thể bỏ mặc một mình đệ muội đang mang thai ở đây.

Huống hồ hắn ta cũng rất tin tưởng bản lĩnh của Cửu đệ, đối phó với hai người Nam Cương này không thành vấn đề.

Hách Tri Nhiễm lại không nghĩ đơn giản như Mặc Sơ Hàn.

Nếu như hai người Nam Cương này thật sự do Tư Manh tiên sinh phái tới, cho dù đấu võ không lại thì ít nhất cũng là người biết dùng độc.

Nếu không, lấy tính cảnh giác của Tư Manh tiên sinh, ông ta sẽ không phái một người không có lấy một kỹ năng gì tới Tây Bắc xa xôi như vậy.

Vậy nên, nàng mới mong sao Bát ca có thể mang nàng đuổi kịp tốc độ của Mặc Cửu Diệp, lỡ như hai người Nam Cương kia giở trò xảo trá, có nàng ở đó cũng coi như có thêm một tầng bảo hộ.

Hai người lấy xe ngựa, đuổi về hướng thôn Tây Lĩnh,

Mắt thấy bụng đệ muội đã lớn như vậy, cho dù trong lòng của Bát ca đã cuống cuồng hết lên cũng không dám điều khiển xe quá nhanh, chỉ có thể giữ ổn định không bị lắc lư.

May mắn là hai người Nam Cương kia đi bộ tới thôn Tây Lĩnh, trên đường đi không dùng khinh công nên tốc độ không khác gì một người bình thường.

Rất nhanh xe ngựa đã bắt kịp bọn họ,

Lúc này, chính là trên đường tới thôn Tây Lĩnh, hai bên đều là đất canh tác của thôn xóm. lúc này các thôn dân đều đang bận rộn gần như trên đường không có lấy một bóng người.

Nghe được tiếng vó ngựa, Mặc Cửu Diệp quay đầu lại thì thấy Bát ca đã chạy xe ngựa vòng lại.

Hắn bật nhẹ người một cái đã ngồi vào ngay bên cạnh Bát ca.

Mặc Sơ Hàn chỉ về hai người đứng cách đó không xa hỏi: "Là bọn họ sao?"

Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu một cái: "Vâng, chính là họ."

Nghe vậy, Mặc Sơ Hàn lập tức đặt giây cương vào trong tay Mặc Cửu Diệp,

"Huynh đi bắt bọn họ lại."

Cho dù lúc này Mặc Sơ Hàn không đến kịp thì Mặc Cửu Diệp cũng tính động thủ.

Đây là nơi thưa thớt người qua lại nhất trên đường đến thôn Tây Lĩnh.

Vì vậy Mặc Cửu Diệp không ngăn cản hành động của Bát ca, nhưng mà hắn vẫn phải nhắc nhở một câu: "Cẩn thận coi chừng bị họ giở trò."

Mặc dù Mặc Sơ Hàn là người thần kinh lớn nhất trong số các huynh đệ nhưng cùng là người chịu thiệt thòi với người Nam Cương, tất nhiên sẽ cảnh giác cao hơn.

"Yên tâm! Huynh sẽ cẩn thận."

Không thể không nói, công phu của Mặc Sơ Hàn vẫn nổi bật hơn các huynh đệ còn lại, Hách Tri Nhiễm vén một góc rèm xe lên, chỉ thấy trong tích tắc người đã phóng tới sau lưng hai người Nam Cương kia.

Dường như người Nam Cương cảm nhận được có gì đó không đúng, lúc xoay người chuẩn bị ứng phó, Bát ca phản ứng nhanh hơn bay lên đạp một cước đá bay một người. Ngay sau đó, nhanh như chớp thủ thế khiến người ta không bắt tai đạp xuống vật lấy người còn lại.