Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 759



Từ biểu hiện của người này không khó nhìn ra, hắn ta cũng không có nói đối.

Mặc Cửu Diệp còn có vấn đề khác muốn hỏi, hắn sợ Bát ca kích động, hiện tại liền g.i.ế.c người, chỉ có thể nhắc nhở một tiếng.

“Bát ca.”

Nghe được Cửu đệ nhắc nhở, đao trong tay Mặc Sơ Hàn tuy rằng không có ý lấy ra, nhưng mà cũng không có ý định rơi xuống, vẫn dừng lại ở đỉnh đầu người Nam Cương.

Mặc Cửu Diệp nhân cơ hội tiến lên hỏi: “Ngươi cũng không biết Tư Manh tiên sinh ở đâu, là như thế nào nghe ông ta ra lệnh làm việc?”

Người Nam Cương vì mạng sống, đã vắt hết óc suy nghĩ.

Hắn ta hy vọng mình có thể phân tích ra tung tích của Tư Manh tiên sinh, có thể cho mấy người một câu trả lời thỏa đáng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta dự định nói ra hết những gì mình biết.

"Ta được chủ tử an bài một mực ở cảnh nội vương triều Đại Thuận tìm hiểu tin tức, chủ tử từng nói qua, nếu Tư Manh tiên sinh tìm chúng ta làm việc, chúng ta phải làm theo."

Mặc Sơ Hàn nghe đến đó, vội vã hỏi: "Chủ tử của ngươi là ai?"

"Chủ tử của ta là hoàng hậu Nam Cương Vân Ly." Người Nam Cương trả lời rất dứt khoát, hiển nhiên không có ý nói dối.

Nói đến Vân Ly, lúc trước chính là bị Mặc Cửu Diệp g.i.ế.c chết, hắn ngược lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Người Nam Cương trước mắt không có khả năng sống sót rời khỏi nơi này, hắn ta cũng không có bất kỳ băn khoăn gì.

"Vân Ly đã chết, ngươi không biết sao?"

Người Nam Cương nghe vậy hiển nhiên rất kinh ngạc: "Ngươi nói chủ tử ta đã chết?" _ ¬

Mặc Cửu Diệp cười khinh bỉ: "Nàng ta đã sớm c.h.ế.t ở trong tay ta."

Nam Cương kinh hãi, khó trách chủ tử lâu như vậy không tuyên bố nhiệm vụ cho mình.

Nhưng mà giờ phút này hắn ta cảm thấy quan trọng nhất vẫn là tính mạng của mình, bởi vậy, cũng không dám chủ động hỏi chi tiết.

Mặc Cửu Diệp thấy hắn ta không nói gì, tiếp tục hỏi: "Chủ tử của ngươi đã chết, Tư Manh tiên sinh phân phó các ngươi làm việc như thế nào?

Còn nữa, Vân Ly tổng cộng an bài bao nhiêu tai mắt giống như các ngươi ở cảnh nội vương triều Đại Thuận?"

Người Nam Cương trả lời thành thật: "Ta biết chỉ có hai người chúng ta, chúng ta một mực ở kinh thành, có tin tức mới, sẽ có bồ câu đưa thư đưa đến Nam Cương."

Mấy huynh đệ Mặc gia nghe đến đó, coi như là hiểu rõ một chuyện.

Dĩ vãng người Mặc gia xuất chinh, mỗi khi đến biên cảnh về sau, đối phương đều sẽ rõ ràng vương triều Đại Thuận phái tới vị tướng lĩnh nào tới Mặc gia, ngay cả bao nhiêu nhân mã mang theo cũng rõ ràng.

Không hề nghi ngờ, trong kinh thành có tai mắt của Nam Cương.

Huynh đệ bọn họ từng nhiều lần dâng thư cho Thuận Vũ Đế, hy vọng người sau có thể coi trọng việc này, phái nhiều người tìm ra thám tử Nam Cương.

Lúc ấy Thuận Vũ Đế vì để cho Mặc gia vì ông ta thủ hộ giang sơn, vẫn có vài phần coi trọng đối với lời nói của bọn họ.

Nhưng nhiều lần phái người ra ngoài tìm kiếm đều không có kết quả gì.

Không nghĩ tới, hai thám tử Nam Cương này lại bị bọn họ chó ngáp phải ruồi ở Tây Bắc bắt được.

Nghĩ vậy, huynh đệ Mặc gia càng thêm thống hận người trước mắt.

Nhưng mà mấy huynh đệ đều biết, trước khi ra cơn ác khí này, còn muốn hỏi rõ ràng chuyện bọn họ muốn biết.

Mặc Cửu Diệp tiếp tục hỏi: "Vân Ly đã c.h.ế.t lâu như vậy, các ngươi không phát hiện bồ câu đưa thư xuất hiện manh mối sao?"

Hắn nghĩ là Vân Ly đã c.h.ế.t đi lâu như vậy, bọn họ không có khả năng một chút tin tức đều không có truyền qua.

Hơn nữa nhìn bộ dạng người Nam Cương này, cũng không có phát hiện manh mối của việc này.