Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 772



Nhưng cũng không loại trừ một khả năng khác, đó chính là Cửu vương gia giống như Nam Thuy, có vài điểm yếu bị Tư Manh tiên sinh nắm giữ, cho nên ông ta bằng lòng làm việc này.

Dù thế nào đi nữa, thì đây cũng là chuyện của triều đình Đại Thuận, và hắn sẽ không quan tâm đến những cuộc tranh đấu giữa những người nắm quyền, miễn là chúng không làm tổn hại đến lợi ích của bá tánh và Mặc gia của hắn.

Có lẽ là do đã lâu không được nghỉ ngơi thoải mái, Mặc Cửu Diệp càng nghĩ càng thấy đầu óc hỗn loạn, không biết từ lúc nào, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mặc Cửu Diệp luôn ngủ rất tỉnh, khi ánh sáng lờ mờ xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, hắn liền cảm nhận được tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Hắn chợt ngồi dậy, trầm giọng hỏi: "Ai?"

Vừa nói, Mặc Cửu Diệp vừa nhanh chóng đẩy cửa ra.

"Cửu đệ, là ta."

"Ngũ ca, sao huynh dậy sớm như vậy?”

Ngũ ca giơ chiếc xô trong tay lên.

"Ta không ngủ được nên dậy đi lấy nước nấu ăn. Ta thấy trong bếp còn một ít đồ ăn nên chúng ta hãy cùng ăn một chút đi."

Mặc Cửu Diệp vốn muốn ngủ thêm một lát, nhưng thấy Ngũ ca đã dậy, liền từ bỏ ý định đó, cùng nhau đi chuẩn bị bữa sáng.

Ở Mặc gia, Mặc Cửu Diệp là con út trong nhà, các ca ca luôn rất yêu thương hắn, chưa bao giờ để hắn phải làm bất cứ việc gì.

Ngũ ca đã quen với việc này rồi.

"Cửu đệ, đệ không cần lo đâu, một mình ta có thể làm được."

Không phải hắn coi thường Mặc Cửu Diệp gì cả, mà là tuy Mặc Cửu Diệp hiện tại đã thành thân, có gia đình, nếu để hắn lo một số việc lớn bên ngoài thì cũng không sao, nhưng còn mấy chuyện nhỏ nhặt trong nhà như thế này, chỉ sợ hắn càng giúp càng hỏng.

Mặc Cửu Diệp không biết Ngũ ca đang nghĩ gì, thay vì ngoan ngoãn quay về nghỉ ngơi, hắn lại vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Trong bếp có rất nhiều thực phẩm dự trữ, nhưng ngoài mấy cây cải bắp đã mục nát hoàn toàn trong góc, thì không có loại rau nào khác.

May mắn thay, vẫn còn vài miếng thịt xông khói cỡ lòng bàn tay và một bó củ cải khô treo trên xà nhà.

Mặc Cửu Diệp bây giờ đã học được thói quen thận trọng, trước khi nấu ăn, hắn trước tiên lấy ra máy dò độc tố thu nhỏ mà thê tử đưa cho, kiểm tra tất cả nguyên liệu một lượt, sau khi xác định không có vấn đề gì mới bắt đầu nấu ăn.

Ngũ ca nghĩ rằng dù Cửu đệ có vào bếp thì cũng chỉ là khách sáo, lo hắn phải làm một mình nên đứng cùng chứ cũng sẽ không làm gì.

Kết quả sau khi chẻ củi xong rồi đi vào bếp, hắn nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đã vo gạo cho vào nồi, còn củ cải khô và thịt xông khói đều được ngâm trong nước.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Mặc Cửu Diệp đã lấy củi vừa chặt, nhanh chóng cho vào bếp lửa.

"Ngũ ca, ta đang làm bữa sáng."

Ngũ ca có chút c.h.ế.t lặng khi nhìn thấy những động tác điêu luyện của hắn.

Nhưng không dám làm giảm đi sự nhiệt tình của Cửu đệ, hắn giấu tâm lý muốn nấu đồ ăn cho mọi người ở lại trong lòng rồi rời đi.

Bất kể đồ ăn Cửu đệ làm có ăn được hay không, hắn cũng phải ăn hết.......

Mặc Cửu Diệp không biết tài nấu nướng của mình đang bị các huynh trưởng bàn tán nên vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị bữa sáng.

Nửa giờ sau, Lục ca đang ngủ say cũng phải tỉnh dậy, vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm ngon của đồ ăn. "Ngũ ca, đã lâu rồi ta chưa ăn đồ huynh nấu, tay nghề nấu nướng của huynh hình như càng ngày càng tốt."

Ngũ Ca đứng trong sân, vẻ mặt có chút ngượng nghịu.

"Bữa này không phải ta nấu, là Cửu đệ."