Ngay khi hắn ta muốn phát cáu, Chu Lão Bát lại giành lời của hắn ta.
"Việc này không thành vấn đề, ta có thể tìm vài phạm nhân nam đến đẩy xe là được."
Bành Vượng liếc nhìn Chu Lão Bát, biết hắn ta là vì tốt cho mình, cũng ngầm thừa nhận cách của hắn ta.
"Ta đều đã đồng ý điều kiện của ngươi, nếu ngươi không thể giải quyết sạch sẽ độc tố sót lại trên người ta, cẩn thận cây roi của quan sai hầu hạ."
Mục đích đạt được, Hách Tri Nhiễm cũng không úp mở nữa.
"Được, bây giờ ta lập tức giải độc giúp quan gia."
Nàng nói xong bèn đi về phía những thảo dược hái được vào ngày hôm qua, tùy ý chọn lựa vài loại quay về.
Nàng giao thảo dược cho Chu Lão Bát: "Quan gia, đây là thảo dược mà hôm qua bọn ta hái, nấu nước cho Bành quan gia uống vào, không quá bảy ngày, độc tố sót lại trong cơ thể của ngài ấy sẽ được loại bỏ sạch sẽ."
Chu Lão Bát hơi nửa tin nửa ngờ: "Lời của ngươi là thật?"
"Thật." Hách Tri Nhiễm trả lời một cách vô cùng chắc chắn.
Nàng chọn mấy loại dược liệu này hợp lại, chỉ có công hiệu thanh nhiệt lợi tiểu, lương huyết giải độc.
Tuy không có giúp đỡ gì lớn với thân thể của Bành Vượng, nhưng cũng không phải chẳng hề có tác dụng nào.
Ít nhất có thể giảm bớt triệu chứng trước mắt.
Dù sao trong cơ thể Bành Vượng căn bản không có độc tố sót lại gì, sức khỏe hồi phục chỉ cần thời gian mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt lời thề son sắt của Hách Tri Nhiễm, nghỉ ngờ trong lòng Chu Lão Bát giảm hẳn.
"Chỉ huy, người lên xe ván gỗ nghỉ ngơi trước, ta đi nấu thuốc đây."
Bành Vượng liếc nhìn vị trí không lớn bên cạnh xe ván gỗ, cũng chỉ đành cam chịu số phận chen chúc cùng một chỗ với Mặc Cửu Diệp, ai bảo hắn ta có việc cần nhờ người ta chứ?
Vì nấu thuốc, thời gian xuất phát chậm trễ hết khoảng chừng nửa canh giờ.
Trước khi xuất phát, Chu Lão Bát quan sát một phen trong phạm nhân, hắn ta phát hiện Hà gia có hai nam tử dáng người vạm vỡ.
Tất nhiên, hai người này bèn trở thành chủ lực đẩy xe ván gỗ.
Khi hai người nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đang nằm sấp trên xe ván gỗ thì buồn bực muốn chất.
Nếu không phải có những quan sai này, bọn họ đều hận không thể băm thây Mặc Cửu Diệp hại Hà gia bị tịch biên lưu đày này.
Tuy nhiên, sau khi chạm vào ánh mắt cảnh cáo của Bành Vượng, chợt huynh đệ Hà gia trở nên mất hết khí thế.
Chỉ có thể cam chịu số phận đẩy xe ván gỗ lên đường.
Hành động này của Hách Tri Nhiễm lần nữa khiến các nữ quyến Mặc gia toát lên ánh mắt sùng bái.
Đặc biệt là Mặc Hàm Nguyệt, mới khởi hành thì đã vây quanh Hách Tri Nhiễm không ngừng nói líu ríu.
"Cửu tẩu, tẩu lợi hại quá đi, chẳng những Cửu ca không cần xuống xe ván gỗ, còn có lao động miễn phí sử dụng, giờ đây chúng ta thoải mái hơn nhiều rồi."
Hách Tri Nhiễm được tiểu cô khen ngợi, chỉ mỉm cười cho qua.
Nàng không cảm thấy làm những thứ này có gì lợi hại, đây đều là kiếp trước rèn luyện ra được một ít kinh nghiệm, và cá tính của nàng hình thành.
Mặc Hàm Nguyệt càng nói càng thân thiện, đã khoác lấy cánh tay của Hách Tri Nhiễm.
"Cửu tẩu, mạng Cửu ca ta tốt thật, cưới được tức phụ lợi hại như tẩu."
Mặc Hàm Nguyệt nói xong thì trông thấy bên trong bụi cỏ ven đường có thảo dược mà hôm qua bọn họ hái.
Nàng ấy phấn khởi chỉ vào mấy cây thảo dược nói: "Cửu tẩu, nơi đó có thảo dược, ta đi hái về."
Mặc Hàm Nguyệt dứt lời, tức khắc muốn chạy về phía ven đường, lại bị Hách Tri Nhiễm túm lấy.
"Tiểu muội, về sau còn có cơ hội hái thảo dược, làm lỡ mọi người lên đường sẽ bị quan sai trách phạt đấy."