Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 792



Nhưng hắn không hề lo lắng Tiểu Bạch sẽ mất dấu hắn, thê tử của hắn đã từng nói một khi Tiểu Bạch nhận chủ thì cho dù chủ nhân ở đâu nó cũng có thể tìm được, trừ khi bản thân nó gặp điều gì ngoài ý muốn, bị nhốt không thoát ra được.

Nhìn thấy Tiểu Bạch bay xa đần, Mặc Cửu Diệp mới đi tới gần Tư Manh tiên sinh.

Hắn kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, lọt vào mắt hắn là khuôn mặt trẻ trung, xấp xỉ tuổi hắn.

Tuy không thể nói là đẹp mắt nhưng cũng khá nổi bật trong đám đông.

Mái tóc bạc trắng của hắn ta giống hệt lời Vân Ly nói sư phụ hắn ta hạc phát hồng nhan.

Trước mặt là tên đầu sỏ hãm hại cha huynh hắn, Mặc Cửu Diệp hận không thể khiến hắn ta thiên đao vạn quả nhưng lý trí nói cho hắn biết, lúc này hắn không được manh động.

Hắn cố nén lửa giận cuồn cuộn trong lòng, trước tiên lục soát khắp người Tư Manh tiên sinh.

Quả nhiên bảo bối cổ trùng của hắn ta đều cất ở trong ngực, tổng cộng có sáu con.

Đối với những thứ con cổ trùng này Mặc Cửu Diệp không dám sơ suất, lỡ như trong đó có mẫu cổ của cổ trùng đang trong người phụ thân và Đại ca, Nhị ca, một khi hắn sơ xuất thì đó sẽ là hậu quả khôn lường.

Vì thế hắn cũng học theo cách người nuôi cổ, xé một tấm vải bọc bình sứ xong thật cẩn thận cất vào trong ngực.

Quay trở lại bên cạnh Tư Manh tiên sinh, Mặc Cửu Diệp thô lỗ xách người hắn ta lên, lập tức đi tới cửa động ném vào đó.

Cửa động dẫn thẳng xuống dưới, đại khái khoảng hai thước.

Tư Manh tiên sinh bị Mặc Cửu Diệp tàn nhẫn vứt thẳng xuống dưới phát ra tiếng động to lớn, sau đó Mặc Cửu Diệp cũng lập tức nhảy xuống theo. Bên trong mật đạo rất tối, một tay hắn xách theo Tư Manh tiên sinh, tay còn lại sử dụng đèn pin chiếu sáng.

Cứ như vậy đi được khoảng nửa canh giờ, phía trước bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

Mặc Cửu Diệp biết khoảng cách mật đạo không xa.

Hắn tiếp tục đi, không bao lâu trước mắt hắn xuất hiện một cái cửa gỗ.

Nói là cửa gỗ nhưng bên trên không hề có tay nắm cửa, Mặc Cửu Diệp đoán đây là cái tủ gì đó cần phải kéo mới có thể mở ra.

Quả nhiên như suy đoán, hắn chỉ kéo sang trái phải hai lần cửa gỗ đã có dấu hiệu buông lỏng.

Hắn hơi dùng chút sức kéo sang trái, cửa mở ra.

Ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào khiến Mặc Cửu Diệp trong chớp mắt không thấy gì.

Nhưng rất nhanh, hắn đã thích ứng với ánh sáng.

Lọt vào trong mắt chính là một căn phòng rộng rãi, ngoại trừ cửa mật đạo ngâm được dựng thành tủ quần áo thì không bày biện gì khác.

Mặc Cửu Diệp chú ý xung quanh, ném Tư Manh tiên sinh xuống đất, còn hắn cẩn thận đi về phía cửa.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra xuất hiện trước mắt hắn là một cái sân.

Trong sân hoàn toàn đối lập với sự sạch sẽ của căn phòng, cỏ dại mọc đầy khắp sân, rất rõ ràng nơi này đã bị bỏ hoang.

Chẳng qua hướng đối diện với cửa chính trong phòng có dấu vết cỏ mọc lan ra khiến Mặc Cửu Diệp chú ý.

Hóa ra nơi này không phải bị bỏ hoang mà vẫn có người thỉnh thoảng đi lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy rất rõ một ít cỏ dại đã được cắt ngắn.

Rất rõ ràng, đây là dấu vết đi lại thường xuyên.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu Tư Manh tiên sinh có thể có một thông đạo ngầm trong viện ở đây, lúc có việc rời đi từ nơi này cũng không có gì là sai.

Trước tiên hắn cảm nhận động tĩnh xung quanh, sau khi thấy không có nguy hiểm mới đi ra khỏi viện.

Dù sao đây cũng là nơi xa lạ, mặc dù khả năng phán đoán phương hướng của Mặc Cửu Diệp đã xuất hiện trở lại, nhưng cũng không có cách nào để phán đoán chính xác vị trí của mình.