Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 797



Mặc Cửu Diệp giả vờ bưng khay đi đưa trà cho khách, đi tới bên cạnh Hách Uyên Minh cố ý đổ nước lên người ông.

"Xin lỗi đại nhân, xin Hách đại nhân tha tội."

Hách Uyên Minh bị nước hắt vào, toàn bộ vạt áo phía trước đều bị ướt.

Mặc dù ông hơi mất hứng nhưng không có thói quen gây khó dễ cho một hạ nhân.

Ông nhìn người trước mắt đang không ngừng nhận lỗi, khoát tay áo: "Không sao, sau này làm việc cẩn thận chút."

Ai ngờ tên sai vặt này không có rời đi ngay mà lấy ra một cái khăn, tiến lên lau giúp ông.

Mặc Cửu Diệp nhân cơ hội giúp nhạc phụ lau vạt áo, nhẹ giọng nói: "Nhạc phụ đại nhân xin dời bước, con là Mặc Cửu Diệp."

Nghe nói vậy, cơ thể Hách Uyên Minh theo bản năng cứng đờ lập tức cẩn thận đánh giá người trước mắt.

Lúc này Mặc Cửu Diệp vẫn dịch dung thành Phí Nam Vũ, bởi vậy Hách Uyên Minh không thể nào nhìn ra dấu vết đây chính là nữ tế của ông.

Hách Uyên Minh không biết người tới có mục đích gì, nhưng đã nhắc tới nữ tế nhà ông, thì ông cũng không làm lộ ngay mà nhỏ giọng đáp lại nói: "Nói bậy, ta chưa mờ mắt đến mức ngay cả dung mạo nữ tế cũng không nhận ra. Rốt cuộc ngươi là ai? Nơi này là Cửu vương phủ, chỉ cần ta lớn tiếng hét to lên thì ngươi muốn chạy thoát cũng khó."

Mặc Cửu Diệp biết dung mạo của mình khiến nhạc phụ hiểu lầm.

"Nhạc phụ đại nhân, ta thật sự là Mặc Cửu Diệp, lần này vào kinh ta có việc riêng cần giải quyết, vì để thuận tiện hành động nên ta mới dịch dung, nhạc phụ cứ vừa đi vừa nói chuyện, rồi sẽ biết được tất cả sự thật."

Vì để cho nhạc phụ tin mình, Mặc Cửu Diệp lại nói: "Ở đầu vai trái có vết bớt hoa mai nhỏ bằng móng tay."

Hách Uyên Minh hơi hơi tin tưởng.

Ông lại đánh giá Mặc Cửu Diệp, tuy nói rằng dung mạo không giống với nữ tế của ông nhưng dáng người thì rất giống.

"Ngươi thật sự là nữ tế của ta, Mặc Cửu Diệp sao?"

Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu: "Nhạc phụ, vừa đi vừa nói nói chuyện, con có chuyện rất quan trọng muốn báo cho người biết."

Hắn đã giúp nhạc phụ lau vạt áo rất lâu nếu còn tiếp tục thì khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.

"Đại nhân, quần áo của ngài đã ướt, hay là tiểu nhân đưa ngài đi đổi một bộ khác?"

Hách Uyên Minh nhân cơ hội đứng lên, hơi không vui nói: "Vậy còn không mau đi?”

"Vâng vâng vâng, đại nhân, mời ngài đi theo tiểu nhân." Mặc Cửu Diệp làm ra vẻ khúm núm, dẫn đường phía trước.

Trong vương phủ có phòng cho khách tạm nghỉ, tuy Mặc Cửu Diệp không biết vị trí cụ thể.

Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, phòng đó sẽ cách yến hội không xa.

Bởi vậy hắn đi phía trước hướng tới một loạt phòng gần hoa viên nhất.

Có người nhìn thấy bọn họ đến liếc mắt một cái đã nhận ra Hách Thượng thư đại nhân.

Vội vàng tiếp đón nói: "Đại nhân muốn thay đồ sao?"

Hách Uyên Minh không vui nói: "Hừ, hạ nhân trong phủ các ngươi không có quy củ, làm ướt đồ của bản quan."

Nam nhân có vẻ là quản gia trong phủ, vội vàng nịnh nọt đi lên, chỉ vào một căn phòng phía trước nói: "Thật sự xin lỗi đại nhân, ngài tới đó chờ trước, tiểu nhân đi tìm giúp ngài một bộ y phục tới."

Nói xong, hắn ta còn hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Cửu Diệp một cái, giống như đang nhắc nhở hắn rằng đợi khách nhân đi rồi, ngươi sẽ biết tay.

Mặc Cửu Diệp giả vờ sợ tới mức rụt cổ lại, vội vàng cúi đầu.

Hành động này khiến cho quản gia không quá chú ý, bởi trông có vẻ như hắn bị dọa nên đang sợ hãi.

Hách Uyên Minh và hắn hai người một trước một sau đi vào phòng quản gia đã chỉ.