Chu Lão Bát nghe nàng nói muốn mượn bội đao của mình, lập tức trở nên cảnh giác.
"Ngươi dùng đao làm gì?”
Hách Tri Nhiễm nhún vai, cầm cành cây đưa về phía trước.
"Ta muốn gọt nhọn cành cây này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi trưa mọi người có thể thêm món mặn."
Chu Lão Bát không có đi đoán cái gọi là món mặn là gì, trong lòng suy nghĩ, một tiểu nữ tử, chắc nàng cũng không dám nói dối đâu.
Vì thế, hắn ta không tình nguyện gỡ bội đao xuống giao cho Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm gọt nhọn cành cây ngay trước mặt Chu Lão Bát.
Nàng trả lại đao, quay người trở về bờ sông.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng cởi giày thêu dưới chân, xắn ống quần lên đi xuống sông.
Các nữ quyến Mặc gia nhìn một loạt động tác của Hách Tri Nhiễm, bọn họ vây lại sang đó.
"Hách thị, con muốn làm gì?" Mặc lão phu nhân sốt ruột hỏi, chỉ thiếu chưa đi xuống sông kéo người lên.
"Đúng vậy, Cửu đệ muội, muội đang làm gì vậy?"
Hách Tri Nhiễm xoay người làm động tác ra hiệu im lặng, sau đó tiếp tục đi vào giữa sông.
Nước sông cũng không sâu, Hách Tri Nhiễm đi ra xa vài mét, mực nước mới vượt qua đầu gối nàng.
Hách Tri Nhiễm đứng lại, sau khi khóa mục tiêu, đ.â.m mạnh đầu nhọn của cành cây xuống mặt nước. Tiếp theo, nàng nhanh chóng lật xoay cành cây, vung về phía bờ, một con cá trích lớn tươi sống rơi trước mặt các nữ quyến Mặc gia.
"Các tẩu tẩu, cất kỹ cá."
Hách Tri Nhiễm không cảm thấy có gì, đối với nàng, phương pháp bắt cá như vậy chỉ là trò trẻ con.
Kiếp trước khi nàng làm nhiệm vụ, thường xuyên ngủ ngoài trời ở dã ngoại, nắm giữ một ít bản lĩnh sinh tồn dã ngoại không có gì đáng trách.
Tuy nhiên, những người khác lại không nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người bị ngơ ngác bởi động tác liền mạch lưu loát này của nàng, kể cả những quan sai kia cũng tự cảm thấy không bằng.
Hàng năm khi bọn họ áp giải phạm nhân đều sẽ đi ngang nơi này, cũng biết trong sông này có cá.
Bọn họ từng thử đi bắt cá, nhưng chẳng thành công một lần nào.
Chỉ nghĩ sau này lúc ra ngoài mang theo một tấm lưới đánh cá, kết quả đều quên mất.
Đám quan sai thấy Hách Tri Nhiễm đã bắt được con cá thứ hai, thậm chí trong lòng bọn họ đã âm thầm khâm phục nàng.
Nữ quyến Mặc gia vốn muốn khuyên can hành vi lộ chân của Hách Tri Nhiễm, lúc này nhìn thấy hai con cá trích lớn tươi sống xuất hiện ở trước mặt, sớm đã quên mục đích vừa rồi đi tới đây.
Đặc biệt là Mặc lão phu nhân, càng biết an ủi bản thân.
Nữ tử chú ý những quy củ kia đơn giản chính là sợ bị người ta lên án, phu gia chê bai.
Dù sao Hách thị cũng là nhi tức phụ nhà mình, chỉ cần Mặc gia bọn họ không chê, lộ chân cũng không sao...
Nếu Mặc Cửu Diệp đã lựa chọn thức tỉnh sớm, bèn không tiếp tục giả bộ ngủ. Hắn cũng xem như được thơm lây Bành Vượng, xe ván gỗ dừng ở chỗ râm mát lớn nhất, hơn nữa nơi đó nhìn Hách Tri Nhiễm bắt cá không hề có chướng ngại.
Bành Vượng cũng bị kinh ngạc bởi năng lực của Hách Tri Nhiễm, bất giác nói với Mặc Cửu Diệp.
"Ngươi đúng là tốt số, một ngày trước khi bị lưu đày cưới được tức phụ lợi hại như vậy."
Lúc này trong lòng Mặc Cửu Diệp cũng là cảm xúc xen lẫn.
Hắn không biết tại sao đại tiểu thư Hách gia cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước trong nhận thức lại có nhiều bản lĩnh nam nhân cũng không bằng như vậy.
Đồng thời hắn cũng có cùng suy nghĩ với Bành Vượng.
Tuy rằng trong mắt người bình thường, phương pháp bắt cá của nữ nhân này không khó, hắn cũng hoàn toàn có thể làm được.
Thế nhưng, động tác nhìn như đơn giản này, không có nền tảng công phu nhất định, tuyệt đối không làm được.