Hà gia và Lý gia thì không ổn rồi, hai nhà tổng cộng bà mươi mấy người, bây giờ không quá mười người còn có thể đứng.
“Nếu Bành quan gia đã nói như vậy, thì ta miễn cưỡng cứu chữa mấy người.”
Hách Tri Nhiễm nói xong bèn nhanh chóng mang thảo dược hái vào ngày hôm qua đến đây, sau đó nhóm lửa nấu thuốc.
Không đến nửa canh giờ, thảo dược đã nấu xong.
Bọn quan sai chủ động tới lấy thuốc, lại bị Hách Tri Nhiễm ngăn lại.
"Bành quan gia nói rồi, để ta chọn một số người vừa mắt cứu chữa."
Chu Lão Bát cũng nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, biết đây xác thực là ý của chỉ huy.
"Được, bọn ta khiêng giúp ngươi, ngươi nói cho ai thì cho người đó."
Hách Tri Nhiễm đi phía trước, bước tới vị trí người Phương gia trước.
Triệu thị thấy nàng đi tới, giống như nhìn thấy cứu tinh.
"Hách thị, ta thay cả nhà đa tạ cháu."
Hách Tri Nhiễm chỉ gật đầu tỏ ý với bà ấy, lập tức sắp xếp đám quan sai phát thuốc.
Lần này Phương Truyền Châu không có may mắn thoát khỏi, nhưng triệu chứng cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là cảm thấy hơi choáng váng đầu buồn nôn.
Hách Tri Nhiễm bảo quan sai đưa một chén thuốc cho ông ta, và nhỏ giọng dặn dò.
"Buổi tối Phương thúc thúc nhớ tới tìm phu quân ta."
Phương Truyền Châu cầm chén thuốc: "Được, ta nhất định đi."
Hách Tri Nhiễm lại kêu quan sai cho mấy bệnh nhân bị cảm nắng khác của Phương gia uống thuốc, mới đi về phía Lý gia và Hà gia. Mặc dù người Lý gia và người Hà gia có thái độ thù địch với Mặc gia, lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Bọn họ còn chờ thảo dược cứu mạng của người ta.
Hách Tri Nhiễm nhìn một vòng, triệu chứng của những người này cũng không nghiêm trọng lắm, thậm chí có vài người còn cố tình nằm ở đó rên rỉ.
Đoán chừng là do không muốn tiếp tục lên đường.
Nàng không có vạch trần tại chỗ, chọn mấy vị lão nhân lớn tuổi và hài tử nhỏ tuổi, bảo quan sai phát thuốc.
Về phần những người khác, nàng trực tiếp lựa chọn phớt lờ.
Ngay khi nàng mang theo một ít nước thuốc còn lại chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy Lý Nhu Nhi ở phía sau chửi ầm lên.
"Hách Tri Nhiễm, ngươi thấy c.h.ế.t mà không cứu táng tận lương tâm, Mặc Cửu Diệp cưới được tức phụ như ngươi, chính là xui xẻo tám đời."
Ở chỗ Hách Tri Nhiễm, không có chuyện mắng không cãi lại.
Ngay khi nàng chuẩn bị mắng lại, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng roi véo von và tiếng kêu thảm thiết của Lý Nhu Nhi.
Trương Thanh sở trường nhất vung roi, ra tay vừa nhanh vừa hung hăng.
"Câm miệng cho lão tử, khó trách Hách thị không muốn cứu các ngươi, đổi lại là ta, ta cũng sẽ không cứu."
Một roi này vừa vặn đánh vào cánh tay phải của Lý Nhu Nhi, còn kèm theo vòng cổ lộ ra bên ngoài.
Lý Nhu Nhi ôm cổ, ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Quan gia, như vậy không công bằng, Hách Tri Nhiễm không cho bọn ta uống thuốc, người chẳng những không quở trách nàng ta, lại còn đánh người nói lời công bằng như ta?"
Trương Thanh bị chọc cười bởi lời nói của Lý Nhu Nhi, đồng thời lại hung hăng quất nàng ta một roi.
"Lão tử chính là nhìn ngươi khó chịu, đánh c.h.ế.t ngươi."
Chu thị thấy Lý Nhu Nhi lại đắc tội với quan sai, vội vàng kéo người sang một bên.
"Quan gia, cô nương nhà ta không hiểu chuyện, xin người tha cho nàng ấy lần này đi
Trong lúc nói chuyện, Chu thị đã dập đầu vài cái với Trương Thanh.
Trương Thanh thấy thế, cũng đã nguôi giận hết một nửa.
"Sau này quản tốt cái miệng không có cửa của nàng ta, nếu để lão tử lại nghe thấy nàng ta nói hươu nói vượn, thì chẳng phải đơn giản như đánh hai roi thôi đâu."