Thấy Hách Tri Nhiễm đứng lại, Hà Minh nở nụ cười tà ác tiến lên, đồng thời còn đưa bàn tay khiến người ta nhìn xong chán ghét đó ra.
"Cho ca ca ta sờ thử trước."
Hách Tri Nhiễm linh hoạt tránh được giò heo muối của Hà Minh, đồng thời nhanh chóng làm ra tư thế ngồi xổm xuống, một cú đ.ấ.m hung hăng đánh vào bụng của hắn ta.
Thừa dịp Hà Minh đau đớn, Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn đứng dậy, quét chân một cái.
Thân thể của Hà Minh không vững, té ngã về phía trước.
Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội này, lại cho Hà Minh một đòn.
Động tác của nàng hầu như liền mạch lưu loát, không chừa lại bất cứ cơ hội phản kích nào cho Hà Minh.
Lúc Hà Lượng phát hiện không hay xông tới giúp đỡ, Hà Minh đã bị đánh đến nỗi không dậy nổi.
Thấy Hà Lượng tấn công sang đây, Hách Tri Nhiễm hoàn toàn không nương tay, chỉ vài chiêu thức chiến đấu đơn giản thì đã giải quyết xong xuôi.
Tuy Hách Tri Nhiễm đánh hai huynh đệ tới mức không dậy nổi, nhưng nàng ra tay vẫn là có chừng mực.
Dù sao ngày mai hai người này còn phải tiếp tục đẩy xe ván gỗ, gãy tay gãy chân thì không thể ra sức nữa.
"Lần này là cảnh cáo các ngươi, còn dám trêu chọc ta, thì sẽ không đơn giản để các ngươi đau đớn như ngày hôm nay thôi."
Hách Tri Nhiễm nói xong trực tiếp phớt lờ ánh nhìn thù hận của hai huynh đệ, tùy ý phủi bụi trên người nghênh ngang rời đi...
Về phần bọn họ có đến chỗ quan sai cáo trạng hay không, Hách Tri Nhiễm cũng không để ý lắm.
Dù sao cũng không có người khác nhìn thấy nàng động tay, một nữ tử yếu ớt như nàng đánh ngã hai hán tử mạnh khỏe, ai tin?
Hách Tri Nhiễm ôm một vốc củi quay lại phòng bếp.
Hai vị tẩu tẩu đã xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ nàng trở về đích thân nấu nướng.
Hách Tri Nhiễm đơn giản nấu bốn món mặn một món canh, cộng thêm một nồi cơm trắng.
Thịt kho tàu đậu đũa, dưa chuột trộn, cải trắng giấm, trứng gà xào hành, còn có một nồi canh cá trích nấu thành màu trắng sữa.
Tài nấu nướng của Hách Tri Nhiễm cũng chỉ là trình độ bình thường, may mà nàng biết nhiều món ăn, còn có mười ba loại gia vị trợ uy.
Chợt thức ăn do nàng nấu ra tràn ngập vị giác của tất cả mọi người.
Mấy quan sai thi thoảng sẽ chạy đến cửa phòng bếp nhìn lén, trông thấy đồ ăn nấu xong toàn bộ lên đĩa, lập tức có người chạy đi bẩm báo với Bành Vượng.
Lần này Hách Tri Nhiễm không giống như lúc chia cá nướng, mà là nhờ các tẩu tẩu giúp đỡ đưa đồ ăn đến chỗ quan sai.
Còn lại đều bưng sang gian phòng của Mặc lão phu nhân, mọi người vây lại cùng nhau hưởng dụng.
Còn về Tạ gia và Phương gia, không nên cho ơn huệ quá nhiều, dễ dàng nuôi người ta đến mức không biết đội ơn và thỏa mãn, mặc dù là giúp, cũng phải tuần tự tiến hành.
Bởi vậy, đồ ăn chia cho Phương gia và Tạ gia tương đối ít, ý nghĩa ngoài mặt chính là chăm sóc người già và hài tử một chút.
Mặc dù như vậy, bọn họ cũng đã vô cùng cảm kích Mặc gia.
Tại thời kỳ khó khăn này, người ta có thể chia một ít cơm canh tốt như vậy cho bọn họ, thì đã là ơn tình lớn bằng trời. Về phần ghi hận Mặc Cửu Diệp, dường như đều đã bị ném ra sau đầu.
Tuy Mặc Cửu Diệp không tiếp tục giả vờ hôn mê, nhưng vẫn phải biểu hiện yếu ớt hành động bất tiện ở trước mặt người ngoài.
Bởi vậy, thức ăn của hắn được Hách Tri Nhiễm một mình đưa đến phòng hai người của bọn họ.
Nhìn thấy thức ăn đầy đủ sắc hương vị này, các nữ quyến Mặc gia kích động tới mức muốn bật khóc.
Mặc Hàm Nguyệt nắm chặt cánh tay của Hách Tri Nhiễm.