Lưu Hương

Chương 100: Tôi đã làm sai một chuyện



Trên bầu trời, sao và mặt trăng cùng quy tụ lại thành một nhóm, giống như tên rời cung, chẳng biết đã sắp biến mất về phương xa từ lúc nào.

Một quyển sổ bìa da xưa cũ được đặt lẳng lặng ở trên bàn.

Bìa da đã rất cũ, nhưng dây buộc ở bên ngoài lại chỉ mới được đổi lại không lâu, nội dung bên trong dày nặng khiến cho bìa của cuốn sổ căng phồng, màu sắc trang giấy cũng đã ngả sang màu vàng ố hiện lên tháng năm chênh lệch.

Dịch Bạch Đường ngồi ở trên ghế salon, nhìn cuốn sổ này rất lâu.

Có lẽ thứ mình muốn biết, tất cả đều nằm ở bên trong cuốn sổ này.

Dịch Bạch Đường nghĩ, thế nhưng xuất phát từ một loại cảm giác vội vàng không hề dễ chịu nào đó, hắn vẫn chậm chạp không thực hiện được một động tác mở ra vô cùng đơn giản.

Hắn đưa mắt nhìn một người đang ngồi bên cạnh.

"Sao thế?" Thương Hoài Nghiên đang nhàn nhã uống cà phê. Y đã làm tốt việc chờ đợi cho tâm trạng vẫn luôn xoắn xuýt của Dịch Bạch Đường đến tận rạng sáng.

"Ngoài quyển sổ này ra, Viên Huy còn đưa cho anh cái gì khác không?" Dịch Bạch Đường hỏi, hắn chỉ hi vọng mượn một vật tương tự khác để làm tăng sức chịu đựng của bản thân.

"Không có." Thương Hoài Nghiên khẳng định chắc chắn như thế, trong phút chốc nhìn thấy tấm ảnh kia y đã quyết định sẽ chiếm lấy làm của riêng.

"..." Dịch Bạch Đường không hề nghi ngờ. Hắn yên lặng dời mắt, tiếp tục xoắn xuýt.

Thương Hoài Nghiên nhìn Dịch Bạch Đường, sau đó khẽ đẩy Dịch Bạch Đường ngồi dịch sang bên cạnh, săn sóc hỏi: "Nếu không thì để tôi mở ra đọc cho cậu nghe nhé?"

"Được, anh mở ra đọc cho tôi nghe đi." Dịch Bạch Đường không trì hoãn một giây nào, nhanh chóng nói, sau đó hắn hơi di chuyển sang bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt lại, chuẩn bị kĩ càng.



Tốc độ này cũng quá nhanh rồi. Thương Hoài Nghiên buồn cười mà không dám cười, đầu tiên hôn một cái lên mi mắt đang nhắm chặt của người nào đó rồi mới cầm lấy quyển sổ bìa da, mở ra.

Giống như một chiếc valy bị khóa chặt phút chốc được mở tung, đồ vật cũ kĩ bên trong tầng lớp bụi bặm bại lộ dưới ánh sáng mặt trời mà bản thân chúng đã dần cũ kĩ theo thời gian trôi đi.

Thương Hoài Nghiên nhìn vào trang giấy đã ố vàng, nhìn lên những dòng chữ ngoáy viết vội vàng, thì thầm từng câu từng chữ: "... Tôi đã làm sai một việc, tôi không dám quay lại, không dám đi gặp thằng bé... Xin lỗi, xin lỗi... Bạch Đường, tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ."

Dịch Bạch Đường bỗng nhiên mở mắt ra, đoạt lại cuốn sổ da từ tay Thương Hoài Nghiên.

Mi tâm của hắn nhíu lại, từng trang giấy trong tay nhanh chóng được lật mở, sau mười mấy phút hắn đã nhanh chóng đọc hết từ đầu đến cuối.

Sau đó, hắn phát hiện, những thứ có liên quan đến mình ngoại trừ một câu nói mở đầu ra cũng chỉ có khi nhắc đến Viên Huy mới được chủ nhân của cuốn nhật kí này tình cờ đề cập đến.

Ví dụ như:

"Hôm nay Tiểu Huy bắt đầu vào tiểu học... Tuổi của hai đứa giống nhau."

Ví dụ như:

"Tiểu Huy rất có hứng thú với nghệ thuật nấu ăn... Hai đứa giống nhau."

Dịch Bạch Đường khép sổ lại.

Một lúc sau lại mở tờ thứ nhất ra, nghiêm túc nhìn vào dòng chữ được viết trên đó.

Chữ viết trên nền giấy màu vàng sẫm được sắp xếp vội vàng, dù sao cũng giống như cố gắng kìm nén, mỗi một lần hạ bút đều kéo dài bốn hướng, mỗi một lần hạ bút đều giống như muốn bỏ chạy.

Hắn có phần không hiểu được đối phương.

Bởi vì cảm thấy có lỗi với hắn cho nên vừa đi đã đi liền 20 năm không có một tin tức gì hay sao?

Dịch Bạch Đường trầm mặc một lúc rồi lại ném lên khay trà một lần nữa, nói với Thương Hoài Nghiên: "Xem xong rồi, chúng ta đi ngủ đi."

Thương Hoài Nghiên: "..."

Tính sai rồi à.

Y đưa ta lên trán ấn ấn một cái, ánh mắt lướt qua đồng hồ báo thức vừa lướt qua số 10 cùng với cốc cà phê vừa bị mình uống cạn một nửa.

Hiện tại không hề buồn ngủ thì phải làm sao bây giờ...

Đêm nay ánh trăng rực rỡ.

Trên giường lớn của phòng ngủ chính, người không ngủ được cũng không phải chỉ có một mình Thương Hoài Nghiên.

Dịch Bạch Đường nằm trên giường nửa giờ cũng không nằm ra được tí tẹo buồn ngủ nào, im lặng không lên tiếng tiếng trở mình về phía bên phải, tiếp đó lại im lặng không lên tiếng trở mình về phía bên trái, tiếp theo tiến luôn vào trong lồng ngực của Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên vẫn luôn tỉnh táo hài lòng ôm trọn Dịch Bạch Đường vào trong lòng, một bên nghiêng đầu hôn vào cổ Dịch Bạch Đường: "Không ngủ được à?"

Dịch Bạch Đường đúng là không ngủ được.

Hắn hơi dừng lại, khẽ đẩy một cái rồi nắm cằm Thương Hoài Nghiên, hôn lên đôi môi y.

Khoang miệng ướt át mang lại an ủi cho Dịch Bạch Đường không giống như ngày xưa, giữa hai đôi môi quấn quýt, hắn quấn lấy đầu lưỡi của đối phương, thô bạo mút vào khiến cho Thương Hoài Nghiên phát ra âm thanh nghẹn ngào từ yết hầu, loại âm thanh dường như bi thương này khiến cho dục vọng trong lòng của Dịch Bạch Đường bị kích thích, hắn lại càng tiến sâu hơn để thưởng thức hương vị của người đàn ông thuộc về mình, mãi đến khi đầu lưỡi nếm được vị máu tanh nhàn nhạt.

Dịch Bạch Đường buông người dưới thân ra.

Giây phút được thả ra kia, Thương Hoài Nghiên giống như con mồi bị vướng vào mạng nhện cuối cùng cũng thoát được ra ngoài, nhất thời nghiêng đầu qua chỗ khác hít sâu mấy hơi, cố gắng thoát khỏi cảm giác choáng vàng vì thiếu không khí.

Tiếp theo, cằm của y lại bị hôn một cái.

Sau một cái lại là càng nhiều những nụ hôn tinh tế rơi dưới cằm Thương Hoài Nghiên.

Nơi này vừa mới bị Dịch Bạch Đường dùng tay nắm vào tạo thành một vết hồng hồng.

Từng nụ hôn của hắn rơi xuống, muốn ăn từng miếng từng miếng vết tích kia.

Bàn tay hắn vén vạt áo của Thương Hoài Nghiên lên, ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mẫn cảm của đối phương sau đó bị chủ nhân của nó đè lại.

Dịch Bạch Đường: "?"

Thương Hoài Nghiên: "Đừng... Đốt lửa rồi sau đó sẽ không dễ dập."

Dịch Bạch Đường hờ hững, hôn lên môi đối phương: "Tôi phụ trách dập lửa."

Thương Hoài Nghiên cảm thấy động tâm: "Không, chờ đã, chúng ta nói chính sự..."

Dịch Bạch Đường lạnh lùng: "Anh nói việc của anh, tôi làm việc của tôi."

Có lý, Thương Hoài Nghiên quả thật là không có cách nào phản bác, nếu như là việc của mình thì y cũng sẽ không ngần ngại làm theo, ngược lại, một bên sung sướng một bên nói hoặc là sau khi sung sướng xong thì nói đều không tồi. Thế nhưng hiện giờ là việc của Dịch Bạch Đường...

Y dùng nghị lực rất lớn để khắc chế bản thân, nói: "Rất phiền lòng phải không?"

Dịch Bạch Đường đúng là không vui, cho nên hắn muốn làm một chuyện có thể khiến cho mình vui vẻ.

Thương Hoài Nghiên mỉm cười, kề tai Dịch Bạch Đường nói nhỏ: "Có muốn tự mình tìm hiểu xem đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì không?"

Động tác của Dịch Bạch Đường dừng lại, chỉ chốc lát sau, hắn đã nhổm người dậy, lui về phía sau hai cái, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lấp lánh nhìn Thương Hoài Nghiên, trong đôi mắt đều lộ ra dáng vẻ: Thật sự có thể hiểu rõ không?

Thương Hoài Nghiên cũng cùng ngồi dậy, y có phần cảm thấy rục rà rục rịch, đặc biệt muốn sờ mó Dịch Bạch Đường để cổ vũ.

Y khẽ hắng giọng, nói trước khi dục vọng hóa thành hành động: "Đối với những chuyện này, cậu biết được bao nhiêu?"

Dịch Bạch Đường: "Không nhiều." Hắn trầm mặc trong chốc lát, "Những điều tôi biết có lẽ là trước đây, sau khi cha mẹ tôi ly hôn, tôi ở cùng một chỗ với đại ma vương."

Thương Hoài Nghiên "Ừ" một tiếng: "Cậu đã từng hỏi ông ngoại cậu những chuyện này à?"

Dịch Bạch Đường khẽ nhíu mày: "Khi còn bé tôi có hỏi qua một hai lần, ông ấy không muốn nói, sau đó tôi cũng không hỏi nữa."

Thương Hoài Nghiên: "Nói cách khác, hiện tại nếu lại đi hỏi ông ấy cũng sẽ không nói?"

Dịch Bạch Đường từ chối: "Cho dù có nói thì tôi cũng không muốn đi hỏi."

Thương Hoài Nghiên lục tìm thuốc lá điện tử cắn trong miệng, cũng không phải là việc nghiêm trọng gì, chỉ là có hơi thèm thôi: "Ông ngoại cậu biết những việc này, ba cậu biết những việc này, cậu biết bạn tốt của mẹ cậu, còn có con trai nuôi của mẹ cậu... Cậu xem, thật ra hiện tại chúng ta nắm trong tay những lá bài tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được chân tướng."

"Cho nên, " Thương Hoài Nghiên nở nụ cười, "Đầu tiên đi tìm ba cậu để tìm hiểu một vài việc trong quá khứ đi, tuy rằng đã lâu rồi không gặp, thế nhưng hiện tại lại rất đúng lúc, ba cậu gần đây gặp phải chuyện phiền phức..."