Lưu Hương

Chương 108: Hừ!!!



Lúc đứng ở ngoài cửa Viên Huy cảm thấy thật bối rối, đến khi ngồi vào trong phòng rồi cũng không thấy tốt hơn, chỉ trong chớp mắt đã chuyển sang trạng thái phiền muộn.

Cậu ta nhìn hai người ngồi đối diện mình là Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên, châm chước mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng, miễn cho mình tự nói quá nhiều rồi Dịch Bạch Đường lại cảm thấy thiếu kiên nhẫn đuổi luôn cậu ta ra ngoài.

"Tôi nghe nói nhà hàng Có Cây vẫn chưa nhận được đánh giá sao của người trong nghề, đồng thời cũng chỉ còn một danh sách đề cử cuối cùng, nếu như cậu không để ý..."

Dịch Bạch Đường lạnh lùng nói: "Để ý."

Viên Huy kiên trì: "Thật ra cậu cần gì phải để ý như thế. Cậu xem, tôi có biện pháp, cậu chỉ cần gật đầu một cái, tôi sẽ mang đề cử đó đến cho cậu, như thế không tốt hay sao?"

Dịch Bạch Đường tiếp tục lạnh lùng: "Không tốt."

Lời lẽ của Viên Huy trở nên cứng rắn: "Có cái gì mà không tốt! An toàn, chính xác, không độc hại, hiệu suất cao! Như vậy đối với cậu cũng tốt mà đối với mẹ nuôi của tôi cũng sẽ dễ chịu hơn."

"Hừ." Âm thanh của Dịch Bạch Đường cũng đông luôn thành băng, thân thể hơi động, chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế salon.

Ai lại đi nói chuyện với người không thích nói chuyện nhất bao giờ.

Trong lòng Thương Hoài Nghiên cảm khái, tay cũng không chậm, vội vã kéo Dịch Bạch Đường lại, miễn cho người này thật sự đứng lên ném Viên Huy ra ngoài cửa.

Chờ cả hai cùng ngồi nghiêm chỉnh lại rồi, Thương Hoài Nghiên lên tiếng: "Chuyến bay hôm nay bị hoãn lâu như thế, dì Đổng có thể đến sớm được như vậy chắc hẳn là đã gấp gáp chạy đến ngay sau khi xuống máy bay đúng không?"

Viên Huy: "... Phải."

Thương Hoài Nghiên lại tiếp tục gợi chuyện: "Dì Đổng bất ngờ nhìn thấy Bạch Đường nên cần có thời gian để ổn định tâm tình, hiện giờ đã tốt chưa?"

Viên Huy: "... Đại khái là không quá tốt."



Thương Hoài Nghiên dẫn dắt từng vòng một cho đến cuối: "Tâm tình của dì Đổng chắc chắn là rất kích động cho nên không có cách nào tự mình đến đây, vì thế cậu mới tới đây phải không?"

Viên Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng thế, là mẹ tôi bảo tôi đến." Cậu ta lập tức chuyển hướng sang Dịch Bạch Đường, đặc biệt thành khẩn, "Thật ra bà ấy rất muốn gặp cậu, thế nhưng cách xa lâu như thế, vừa bất ngờ gặp mặt, lập tức không biết nên nói gì mới tốt."

Cho nên lần gặp mặt vừa rồi thật sự không phải cố ý yên lặng!

Dịch Bạch Đường lạnh lùng quét mắt nhìn hai người: "Ha ha."

Thương Hoài Nghiên: "..." thật đáng sợ.

Viên Huy: "..." thật quá đáng sợ.

Viên Huy lại liếc mắt ra hiệu cho Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Năm đó sao dì Đổng lại nhận nuôi cậu?"

Viên Huy vừa nghe đã vực dậy tinh thần: "Chuyện này thật ra rất đơn giản, năm đó mẹ tôi có giúp mẹ nuôi tôi!" Cậu ta cũng không đợi người khác hỏi đã nói toàn bộ chuyện trước kia ra: "Khi đó cách hiện giờ cũng gần 20 năm, sau khi mẹ tôi ly hôn đã rời đi, còn mang theo một thằng bé như tôi, vì kiếm một khoản tiền nho nhỏ nên cho thuê một nửa căn phòng ở của mình. Người đầu tiên đến thuê là mẹ nuôi tôi. Khi đó nhìn mẹ nuôi tôi rất chán nản, nói với mẹ tôi là tạm thời chưa trả được tiền thuê nhà nhưng chắc chắn 1 tháng sau sẽ hoàn trả. Khi đó mẹ tôi thấy mẹ nuôi tôi chỉ có một thân một mình lại không có tiền, nói chuyện vài câu lại biết được mẹ nuôi tôi vừa mới ly hôn, không có con..."

Nghe đến đó, Thương Hoài Nghiên không nhịn được liếc mắt nhìn Dịch Bạch Đường một cái.

Hiển nhiên, Dịch Bạch Đường đối với việc này không tỏ thái độ gì, giống như trước, hai tay ôm ngực, mặt không cảm xúc nghe Viên Huy nói chuyện.

Viên Huy tiếp tục: "Khi đó mẹ tôi nhất thời mềm lòng, không thu tiền thuê, cho mẹ nuôi tôi ở lại. Còn về sau này, đại khái là mẹ tôi cũng không ngờ đến..."

Thương Hoài Nghiên chỉ hơi trầm ngâm: "Dì Đổng rất nhanh đã có tiền?"

Viên Huy kinh ngạc liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái: "Không sai, mẹ nuôi tôi rất nhanh đã tìm được một nhà hàng để làm việc, đồng thời tôi còn nghe nói trong tháng đó đã tự mình gánh vác trách nhiệm của một bữa tiệc lớn, bởi vậy rất nhanh đã trả cho mẹ tôi tiền thuê nhà nửa năm. Lúc đó tin tức mẹ nuôi tôi ở tại nhà tôi cũng đã nhanh chóng được truyền ra ngoài, còn có rất nhiều hàng xóm quanh đó nói chuyện một thời gian rất dài nữa."

Thương Hoài Nghiên tiếp tục: "Thế nhưng trời không chiều lòng người..."

Viên Huy nhìn Thương Hoài Nghiên với ánh mắt bội phục: "Thế nhưng trời không chiều lòng người, không biết có phải nguyên nhân là do mẹ nuôi vừa mới đến chưa được một tháng đã làm ra một vụ náo động lớn như thế hay không mà chỉ chưa đầy nửa năm, mẹ nuôi tôi đã bị nhà hàng đó cho thôi việc, hơn nữa còn bị mất hết danh dự..."

Dịch Bạch Đường lúc này không yên lặng nữa, trước khi Thương Hoài Nghiên lên tiếng đã hừ lạnh nói: "Đổ cho mẹ tôi học trộm bí mật nấu ăn của người khác phải không?"

Nói xong, trong lòng hắn lại hừ lạnh một tiếng: Cần thiết chắc!

Nghe thấy Dịch Bạch Đường nói chuyện, Viên Huy vội vã tiếp lời: "Đoán đúng rồi! Đúng là như thế! Mẹ nuôi bị bọn họ tính kế, công việc bị mất, danh dự cũng mất, sau khi rời khỏi nhà hàng còn bị hiệp hội đầu bếp địa phương ra thông báo phê bình, căn bản không có nhà hàng nào tiếp tục đồng ý thuê làm nữa. Nhưng cũng trong nửa năm này, mẹ tôi với mẹ nuôi trở thành bạn tốt không giấu diếm nhau chuyện gì, lần này mẹ nuôi gặp khó khăn, mẹ tôi cũng vẫn luôn ở bên cạnh động viên an ủi.Còn có rất nhiều hàng xóm láng giềng đều nói không tin mẹ nuôi dùng thủ đoạn đê hèn, ăn cắp thành quả của người khác, cùng nhau đến hiệp hội đầu bếp để giải thích, việc này mọi người làm cũng không cho mẹ nuôi biết, kết quả là bọn họ xung đột với hiệp hội đầu bếp, trong lúc xung đột mẹ tôi bị bong gân ở cánh tay, phải vào bệnh viện..."Nói đến đây, cậu ta hơi dừng lại, có lẽ là do nghênh đón một sự kiện quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, âm thanh của cậu ta cũng trầm xuống, "Sau khi bà bị bong gân phải nhập viện lại phát hiện ra hóa ra là dấu hiệu của ung thư giai đoạn cuối. Sau đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, vốn dĩ mẹ nuôi định rời khỏi thành phố này cũng không đi nữa, mẹ tôi cũng qua đời, mẹ tôi giao lại toàn bộ tiền tiết kiệm và căn phòng cho mẹ nuôi, mong mẹ nuôi có thể chăm sóc tôi."

Viên Huy còn nói: "Chuyện sau đó chính là như vậy, sau khi chuyện hậu sự của mẹ tôi được lo liệu ổn thỏa rồi, mẹ nuôi tôi bán đi căn phòng ở, lại dùng khoản tiền tiết kiệm mở một quán cơm nhỏ Thiện Ý, chỉ trong vòng 2-3 năm, quy mô Thiện Ý tăng gấp 10 lần, trở thành một con rồng vàng trong thành phố, lấn át một số nhà hàng không thể tiếp tục mở cửa được nữa. Trong số đó có một nhà hàng vu khống mẹ nuôi năm đó. Có điều khi đó mẹ nuôi ngay cả liếc mắt một cái cũng lười cho họ. Tiếp theo mẹ nuôi lại từng bước mở rộng quy mô của Thiện Ý, mỗi năm lại có thêm nhà hàng mới cho đến tận bây giờ."

Quá khứ thật dài cuối cùng cũng coi như được nói xong, Viên Huy cảm thán: "Trong những năm đầu, tôi vừa đi theo mẹ nuôi học nấu ăn, vừa nhìn mẹ nuôi mở rộng Thiện Ý, cho đến bây giờ vẫn nhớ những lời nói ban đầu của mẹ nuôi, bà nói, "Nấu ăn cũng giống như khoa học, là một bộ môn có công thức sẵn, là một bài tập về dây chuyền sản xuất..."



Dịch Bạch Đường bỗng nhiên nhấc mắt lên, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Viên Huy, lặp lại: "Máy móc, dây chuyền? Còn gì nữa không?"

Viên Huy sững sờ, lập tức bổ sung: "Khẩu vị của mỗi người hầu như đều khuyết thiếu giống nhau, chỉ có một số ít là khác biệt, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể làm ra món ăn phù hợp nhất với vị giác của con người."

Dịch Bạch Đường: "Tôi biết rồi."

Viên Huy: "Hả?"

Dịch Bạch Đường: "Tôi đồng ý."

Viên Huy: "Hả??"

Dịch Bạch Đường: "Cậu có thể đi."

Hắn nói xong câu đó thì trực tiếp đứng dậy khỏi ghế salon, đồng thời nhấc Viên Huy đi về phía cửa lớn, một tay mở cửa, một tay ném người ra ngoài, buông tay, đóng cửa."

Dịch Bạch Đường: "Chuẩn bị kĩ vào, sau khi kết thúc trận thi đấu thứ hai tôi sẽ đi tìm bà ấy."

Viên Huy: "Hả???"

Cậu ta mang theo vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cánh cửa dần dần khép lại, căn bản không biết lời mình vừa nói có cái gì chạm vào phổi của Dịch Bạch Đường, vừa vặn lúc này cũng có âm thanh nói chuyện như ẩn như hiện truyền đến, cậu ta nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có ai, vội vàng kề sát tai vào khe cửa, nghe trộm bên trong nói chuyện, chỉ nghe tiếng Thương Hoài Nghiên hỏi: "Làm sao thế?"

Tiếp theo là giọng của Dịch Bạch Đường:

"Tôi đã biết chuyện gì xảy ra. Tôi biết vì sao năm đó mẹ tôi lại bỏ đi, hóa ra ông ấy cũng không lừa tôi... Thật sự là do quan điểm không hợp..."

Bên trong phòng, ánh đèn rơi xuống.

Suy nghĩ của Thương Hoài Nghiên nhanh chóng xoay chuyển: "Cậu nói là quan điểm về nấu ăn của dì Đổng cùng với ông ngoại không giống nhau?"

Dịch Bạch Đường nói giọng nhàn nhạt: "Là đi ngược lại. Quan điểm của Đại ma vương là bản thân đồ ăn có tình cảm, như vậy 1000 người thưởng thức sẽ có 1000 hương vị khác nhau."

Thương Hoài Nghiên chần chờ: "Lẽ nào vì vậy cho nên dì Đổng mới đi?"

Dịch Bạch Đường hỏi ngược lại: "Còn muốn vì lý do gì nữa?"

Ánh mắt Thương Hoài Nghiên di chuyển một vòng trên đầu Dịch Bạch Đường rồi sáng suốt giữ yên lặng.

Dịch Bạch Đường không chú ý đến ánh mắt Thương Hoài Nghiên, tiếp tục trầm ngâm: "Thế nhưng loại quan điểm này tôi không ủng hộ. Cùng lắm cũng chỉ là biến việc nấu ăn thành công cụ phát tài mà thôi, đã sớm biến thành theo đuổi cao nhất của con người mà không phải là chinh phục tầng cao nhất của mỹ vị."

Thương Hoài Nghiên cảm thấy bầu không khí căng thẳng khó giải thích được vào lúc này, y cẩn thận hỏi: "Cho nên cậu muốn sau khi thi xong mới đi tìm mẹ mình là vì..."



Dịch Bạch Đường: "Chứng minh bà ấy đã nhầm rồi."

Thương Hoài Nghiên: "Vậy nếu như bà ấy cảm thấy con đường mình lựa chọn tương đối tốt..."

Dịch Bạch Đường: "Lựa chọn khác nhau, mục đích cũng khác nhau."

Thương Hoài Nghiên: "..."

Dịch Bạch Đường quét mắt liếc nhìn Thương Hoài Nghiên một cái: "Anh lại nghĩ nghiêm trọng thế à?"

Trong lòng Thương Hoài Nghiên nghĩ: Đúng thế.

Dịch Bạch Đường nghiêm túc: "Nếu như anh xuất quỹ, cùng lắm là tôi sẽ mang anh đi khỏi đây; nếu như anh dám sỉ nhục tài nấu nướng của tôi, tôi nhất định sẽ chém anh thành củi vụn."

Thương Hoài Nghiên khiển trách: "Đổi một ví dụ khác."

Dịch Bạch Đường đổi giọng: "Nếu như tôi không thích anh, tôi sẽ không xuất quỹ; một khi tôi không thích anh, tôi sẽ từ chối nấu đồ ăn ngon cho anh."

Thương Hoài Nghiên: "... Thôi, vẫn là để tôi nêu ví dụ thì hơn."

Y đúng là cảm thấy hết cách với tiểu bảo bối này rồi, tuy rằng chỉ cách nhau có 3 tuổi nhưng có lúc cảm giác lại cứ như lệch 13 tuổi... Thương Hoài Nghiên âm thầm thở dài, lôi kéo Dịch Bạch Đường ngồi xuống một lần nữa, từ từ lấy ví dụ: "Cậu có nghĩ đến không, trên thế giới có nhiều đầu bếp có quan điểm như thế lắm nhưng cậu cũng không hề quan tâm, lại cố tình quan tâm người này?"

Dịch Bạch Đường: "..."

Dịch Bạch Đường: "Hừ!!!"

Mình không thích nói những chuyện bất hòa thế này với cây non!!!