Dịch Bạch Đường kiên định đẩy Thương Hoài Nghiên ra, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, ấn lên một chiếc công tắc giấu ở trên thân cây, trong chớp mắt, toàn bộ đèn trong phòng ăn bừng sáng.
Bóng tối giống như trời sinh đã thích hợp cho tội ác nảy mầm, đến khi đèn trong phòng đột ngột được bật sáng, ám muội mơ hồ nhất thời giống như gió thổi tơ liễu, trong chốc lát đã biến mất toàn bộ không thấy bóng dáng đâu.
Tất nhiên, chủ yếu nhất vẫn là thái độ của Thương Hoài Nghiên.
Vốn dĩ đang được đông oai tây đảo, trong giây phút ánh đèn được bật sáng lập tức giống như lửa cháy lông mày, dáng vẻ giống như bị rút sạch xương cốt của Thương Hoài Nghiên biến mất, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế ngồi đoàng hoàng trên ghế, eo lưng thẳng tắp, chỉ sợ Dịch Bạch Đường nhìn ra ý định vừa rồi của mình.
Dịch Bạch Đường cũng không nhìn về phía Thương Hoài Nghiên.
Nội tâm của hắn có một cỗ kích động vô cùng mãnh liệt, dập dờn không ngớt, kích động như vậy khiến cho hắn cảm thấy cả người như đang lơ lửng trên mây, cũng giống như đang đặt thân mình trong lửa đỏ, dưới chân mơ màng, trên người lại dâng lên từng luồng lửa nóng, tất cả tình cảm trong cơ thể đều gào thét khiến hắn muốn lập tức làm được một thứ gì đó.
Hắn vội vã nói với Thương Hoài Nghiên: "Tôi có việc cần phải vào trong bếp một lúc, muốn thí nghiệm một món ăn."
Sau khi nói xong, hắn không dừng lại một giây phút nào, lập tức xoay người, hướng về phía nhà bếp đi đến, trong nháy mắt đã đóng cửa nhà bếp lại, chỉ để lại một luồng hơi lạnh như băng cho Thương Hoài Nghiên đang ngồi một mình trong phòng ăn khi cánh cửa đóng lại.
Thương Hoài Nghiên: "..."
Y tức giận đến mức cầm lấy ly rượu có màu trà đá kia lên uống hơn một nửa!
Chất lỏng màu nâu bên trong bốc lên hơi lạnh, lát chanh cùng với nước chanh cũng không thể che đi hỗn hợp rượu mang tới cảm giác kích thích.
Ánh đèn sáng choang khiến cho y cảm thấy choáng váng, cùng với dạ dày co giật đau đớn dần dần trở thành một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ đối với Thương Hoài Nghiên.
Thứ tình cảm này khiến cho y cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, lúc thì lý trí chiếm thế thượng phong, lúc lại là tình cảm chiếm thế thượng phong.
Khi rượu mạnh vào bụng tạo thành một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, tình cảm trong nội tâm Thương Hoài Nghiên hoàn toàn chiếm thế thượng phong!
Sớm biết vậy vừa nãy mình cứ bá vương ngạch thượng cung cho rồi!
Chờ đến khi mỹ thực đến bên miệng rồi, nếm thử cũng nếm xong rồi, lẽ nào nó còn có thể mọc ra cánh để bay ra ngoài hay sao?
Cái gọi là bình tĩnh cùng lý trí lúc này đã bị chủ nhân hoàn toàn vứt bỏ, Thương Hoài Nghiên càng suy nghĩ càng cảm thấy kích động, càng nghĩ càng không kiềm chế được, thậm chí, trong phút chốc suy nghĩ này xuất hiện, tất cả những phương án y mường tượng ra trước đó đều lần lượt lan tràn, thật giống như vốn dĩ y đã suy nghĩ kĩ càng về việc này, cũng đã có được đáp án từ lâu.
Y âm thầm suy nghĩ:
Bắt đầu từ ngày mai, chính là ba ngày thử nghiệm, quảng cáo tuyên truyền cũng đã phát ra, y cũng đã tìm đối tác hợp tác đến để cổ động.
Ngoại trừ đầu bếp trong nhà bếp, ở ngoài, tất cả các nhân viên khác của nhà hàng cũng đã đủ, bất kể là thế nào thì trong vòng 3 ngày này, nhà hàng tất nhiên sẽ thử nghiệm thành công, tất nhiên Dịch Bạch Đường cũng sẽ rất mệt mỏi.
Sau khi chính thức thử nghiệm chính là tiệc khánh công.
Tiệc khánh công mà không uống rượu thì còn gọi gì là tiệc khánh công?
Đến lúc đó, chỉ cần chuốc cho Dịch Bạch Đường quá chén, khà khà, khà khà khà...
Nhưng men say đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Đến khi nhiệt độ kích thích cơ thể dần dần rút đi, tình cảm dường như cũng thuận theo lý trí, bắt đầu lo lắng: Chờ đã!
Ba ngày thử nghiệm khẳng định người đến đông như mắc cửi, Dịch Bạch Đường còn chưa tìm được đầu bếp thứ 2 và thứ 3, trong vòng ba ngày này chẳng phải sẽ mệt chết à?
Tuy rằng... Sau ba ngày khả năng kia cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng nếu như để cho Dịch Bạch Đường phải mệt như vậy, thật giống như cũng không được ổn lắm.
Hơi đau lòng.
Quả thật có hơi đau lòng.
Thật đau tim.
Thôi.
Trước tiên cứ mơ một giấc mơ tương lai tốt đẹp đã.
Dù sao, đã là người thì cũng cần phải có ít nhất một ước mơ.
Cứ nước chảy thành sông như vậy, kì thực, cũng tốt vô cùng QAQ...
"Thương tổng." Phía sau lưng bất ngờ có giọng nói vang lên.
Thương Hoài Nghiên tuy rằng ấp ủ chuyện xấu cuối cùng đã dừng cương trước bờ vực, nhưng tí nữa thì vẫn bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, y định thần thuận thế nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, là Từ Đăng không biết vì sao vừa chạy ra ngoài đã quay lại, đang đứng ở ngoài cửa kính phòng ăn phía sau lưng ló đầu vào nhìn y.
Thương Hoài Nghiên tức giận nói: "Sao thế?"
Từ Đăng nhìn hai bên: "Dịch tổng đâu?" Tiếp theo lại kinh ngạc nhìn Thương Hoài Nghiên: "Thương tổng, sắc mặt anh thật hồng, có phải uống say không?"
Thương Hoài Nghiên lườm một cái: "Tôi ngàn chén không say."
Sau khi nói xong, lại uống cạn sạch rượu màu trà đá đang để một bên, rồi lại cầm lấy biến chủng nụ hôn thiên thần lên: Tôi sẽ không để cho người khác uống rượu Dịch Bạch Đường pha chế đâu, hừ.
Cũng trong lúc đó, bên trong phòng bếp cũng đèn đuốc sáng choang giống hệt nhà ăn, Dịch Bạch Đường cũng coi như đã bình tĩnh lại hơn.
Đầu tiên, hắn lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, hắn ôm cánh tay, yên lặng tựa vào tường nhà bếp, muốn dùng điều này để khiến mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhưng lần này lại có vẻ không giống như trước kia. Biện pháp bách phát bách linh trong quá khứ vào lúc này không có tác dụng lớn như vậy nữa.
Nhiệt độ trên cơ thể có thể coi như hạ xuống, nhưng trái tim lại vẫn giống như đang được ngâm trong nước, đến khi chuẩn bị ổn định, tình cảm lạ lùng xuất hiện khiến cho Dịch Bạch Đường bỗng nhiên nhíu mày, rồi lại bỗng nhiên mỉm cười... cho đến tận khi tiếng chuông của điện thoại di động phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng bếp.
Dịch Bạch Đường vừa nhìn đã nhận ra, là người giao hàng mang đồ mình đặt đến nơi.
Hắn rời khỏi phòng bếp bằng lối thoát hiểm, đến khi quay lại đã mang theo một túi lớn nặng trịch, là loại túi không thấm nước, bên trong ngoài tiếng nước còn có tiếng động oành oành vỗ trên mặt nước, giống như có một vật sống đang không ngừng quẫy đạp bên trong.
Vật còn sống này cũng không giãy dụa quá lâu.
Dịch Bạch Đường đã đến bên chậu thủy tinh trong phòng bếp, mở túi lớn không thấm nước ra, đổ cả nước và vật bên trong vào chậu.
Chỉ thấy một tiếng rầm vang lên, bọt nước tung tóe, mấy con cá được đổ từ trong túi ra bắt đầu đua nhau chạy trốn trong chậu thủy tinh, từng con hình dạng thon dài trong phút chốc trở nên tròn xoe, gai nhọn dày đặc xuất hiện, chúng nó đang lang thang trong nước để tìm kẻ địch của mình.
Dịch Bạch Đường bỏ túi nilon ra, lấy một đôi găng tay nhựa, bàn tay nhanh như chớp chộp vào đã bắt được một con cá không lớn không nhỏ, còn chưa phồng to từ trong chậu ra.
Hắn đặt con cá này lên mặt thớt, lấy một con dao nhọn xuống, tiện tay gõ một cái đã phá vỡ thần kinh của con cá.
Tiếp theo, dao nhọn như họa bút trên giấy, đi đi lại lại trên thân thể con cá, bỏ da, nội tạng, huyết dịch và xương ra.
Lúc làm việc này, tâm tình của Dịch Bạch Đường khác hẳn với trước đây, trái tim của hắn không hề bình tĩnh, tình cảm trước sau đó cũng lên xuống theo nhịp đập của trái tim.
Dao pháp của hắn có thể không lên xuống chập trùng giống như thế.
Hắn cảm thấy sinh mệnh của con cá, cũng cảm thấy sinh mệnh của dao trong tay mình.
Dao trong tay hắn tinh chuẩn xử lý lưu loát, không chịu phụ lòng thịnh yến hiếm khi có được này chút nào.
Chỉ vẻn vẹn trong 1', việc lọc thịt cá đã hoàn tất.
Sau đó sẽ rửa sạch những thứ còn lại thật nhiều lần.
Dịch Bạch Đường bắt đầu đun nước.
Cho dầu, hành, gừng và các gia vị khác vào sơ chế cho dậy mùi, tiếp theo cho thêm dầu vào thịt, lại thêm rượu mạnh và nước tương, đường trắng, hỗn hợp các loại gia vị khác rồi cho vào nồi hấp, đợi đến khi rượu trong nồi cạn 1 nửa, hương vị của rượu ngấm hoàn toàn vào trong thịt, lại cho thêm tôm, trai ngọc, gạch cua, măng, nấm, chờ đến khi nấm và măng, sơn tra đã được cho vào xong thì thêm nước, dùng lửa to để nấu, hầm suốt 1h, tiếp theo cho thịt cá đã được nhúng qua bột năng vào nấu mềm, sau khi nấu xong, từng mảng từng mảng thịt trắng bạc long lanh chìm nổi trong nước canh nồng ấm tươi mới, món ăn này đã được làm tốt.
Dịch Bạch Đường cũng không do dự, nếm thử một miếng thịt cá.
Hương vị tươi mới vừa cho vào miệng, hắn... Lúc ăn vào rồi bản thân hắn cũng không nói rõ được hương vị này là gì.
Dịch Bạch Đường thở ra một hơi, một lần nữa dựa người lên tường.
Cuối cùng hắn cũng đã bình tĩnh lại.
Có điều, không phải là vì thoát khỏi sự ảnh hưởng vừa rồi, mà là vì, đến khi thịt cá trôi qua cuống họng, một giây phút rơi vào bụng kia, hắn đã có một quyết định.
Sau hai mươi phút, đồ ăn được đặt trong nồi giữ nhiệt được Dịch Bạch Đường mang ra ngoài.
Cánh cửa nhà bếp vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra.
Bên ngoài nhà bếp, Thương Hoài Nghiên đã sớm cùng Từ Đăng tiếp tục trang trí hoa, do buổi chiều tạm dừng lại nên hiện tại việc đó vẫn chưa xong, cũng may là không còn quá nhiều, Dịch Bạch Đường ở trong bếp 2h nên họ cũng đủ thời gian xử lý nốt.
Cho nên khi Dịch Bạch Đường mang đồ ăn ra, Thương Hoài Nghiên đã bận rộn cả một buổi tối cũng vừa tầm đói bụng, đôi mắt lập tức tỏa sáng, tiến lên đón: "Đây là gì?"
"Không phải cho anh ăn." Dịch Bạch Đường nói nhàn nhạt, trực tiếp vòng qua Thương Hoài Nghiên, đi đến trước mặt Từ Đăng, "Cậu nếm thử."
"..." Thương Hoài Nghiên.
"Cái gì"???
"..." Từ Đăng.
Cậu ta nhìn Thương Hoài Nghiên, rồi lại nhìn Dịch Bạch Đường, tiếp theo thụ sủng nhược kinh: "Cái này cho tôi nếm thử?"
Dịch Bạch Đường: "Phải."
Hắn khẳng định rồi hoàn toàn có ý định né tránh Thương Hoài Nghiên, trực tiếp lôi Từ Đăng ra bên ngoài phòng ăn, để cho Từ Đăng thưởng thức đồ ăn.
Thương Hoài Nghiên: "..."
Thương Hoài Nghiên trơ mắt nhìn bọn họ rời đi cùng nhau, tâm cũng nát theo.
Bên ngoài phòng ăn, mặc dù Từ Đăng cảm thấy đầu đầy dấu hỏi với hành động này của Dịch Bạch Đường, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi với món ăn nhìn qua rất đẹp này, vừa ngửi thấy hương vị cũng đã cảm thấy đây là canh cá hấp dẫn vô cùng, cho nên cậu ta vui vẻ cầm lấy thìa và đũa, thưởng thức đồ ăn.
Đầu tiên, cậu ta uống một hớp canh, hương vị tươi mới đến nhường này khiến cậu ta cảm thấy muốn nuốt luôn cả lưỡi xuống.
Cậu ta gấp đến không chờ nổi lại ăn một miếng cá, trong chớp mắt thịt cá tiếp xúc với đầu lưỡi, cậu ta lập tức sững sờ tại chỗ!
Bởi vì thịt cá đã hóa thành một dòng nước ấm, theo cổ cậu ta chảy xuống, khi cậu ta nhai nhai hai lần đã có thể cảm nhận được hương vị đặc biệt mềm dẻo, phong phú, tươi mới, tuyệt đối khác biệt với tất cả các loại thịt cá mà cậu ta từng ăn trước đây.
Nếu như con cá này còn sống, vậy tất cả những con cá khác đều là cá chết!
Kỳ diệu nhất là, sau khi thịt cá trôi khỏi cuống họng, hương vị thần bí cùng cảm giác thần kì kia cũng không biến mất, miếng thịt cá kia giống như hóa thành một dòng nước nóng ở trong cơ thể của cậu ta rồi biến thành một nàng tiên cá hoạt bát, bơi phải bơi trái để đi dạo, thỉnh thoảng còn va ầm một cái vào tim cậu ta, khiến cho cậu ta run rẩy, tự nhiên lại xuất hiện một loại dũng khí chưa từng có trước đây, cậu ta tràn ngập mong đợi đối với tương lai, cho dù ông chủ không thưởng thức thì cũng không thể ngăn cản cậu ta chạy về phía cung điện nghệ thuật của mình! Tất cả chướng ngại của hiện tại hay tương lai cũng sẽ bị cậu ta anh dũng vượt qua!
Một điểm ngăn trở nhỏ nhoi có là gì, thất bại nho nhỏ ấy tất nhiên sẽ được giải quyết.
Đối với dự định của mình, suy nghĩ trong lòng mình đã có, lập tức có thể tìm được phương hướng chính xác!
Từ Đăng bỗng nhiên thay đổi, cả người đều nhiều hơn một tầng ánh sáng lấp lánh.
Cậu ta cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, muốn biểu đạt sự kinh diễm cùng với yêu thích của mình đối với món ăn này: "Dịch tổng, đây là món ăn gì thế? Rõ ràng ba ngày tới chính là thử nghiệm, vì sao trong thông báo lại không có món này? Món ăn này thật sự quá..."
Dịch Bạch Đường cũng không quan tâm đến cảm giác của Từ Đăng. Hắn tìm Từ Đăng chủ yếu là vì có một chuyện khác muốn nói với đối phương. Hắn lấy một tờ giấy có hình một vật mà mấy ngày gần đây hắn đã cố gắng vẽ ra: "Những thứ này, tối nay cậu tìm người khắc vào cạnh bàn giúp tôi. Những cây non còn nhỏ thì khắc vào cạnh bàn và cửa phòng ăn, còn cây non lớn nhất thì khắc vào cạnh tủ trong phòng bếp của tôi."
Từ Đăng vẫn đang kích động, còn muốn nói lại chuyện món ăn: "Vị của món ăn này vì sao lại thần kỳ như thế..."
"Về phần món ăn này, chỉ sợ sẽ không thể xuất hiện trong thực đơn." Dịch Bạch Đường nói xong việc của mình, tiếp theo ngắt lời nói của Từ Đăng, thuận miệng trả lời.
Hắn hờ hững nói:
"Đây là cá nóc, không thể công khai nấu."
Từ Đăng lần nữa bị ngắt lời: "..."
Cài gì!
Cuối cùng, Từ Đăng bị một bát cá nóc quấy nhiễu khiến cho trong lòng kích động, cũng không lo lắng thảo luận với Dịch Bạch Đường xem mình có khả năng bị trúng độc hay không, cầm ba bản thảo thiết kế rồi vội vã rời đi, cậu ta đang sốt ruột thực hiện bản thiết kế của mình theo ý tưởng hiện lên trong đầu, cùng với việc tìm gặp công nhân đến để xử lý yêu cầu của Dịch Bạch Đường.
Từ Đăng đi rồi, Dịch Bạch Đường vẫn đang cầm bát canh cá đứng bên ngoài phòng ăn.
Hắn vẫn luôn biết sau lưng có người đang chăm chú nhìn mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Thương Hoài Nghiên đứng lẻ loi một mình trong phòng ăn, mắt lom lom nhìn hắn, toàn thân đều tản ra tâm trạng phiền muộn "Tôi rất khó chịu."
Trong mắt Dịch Bạch Đường thoảng qua ý cười.
Tôi biết anh rất khó chịu.
Nhưng vẫn không thể để cho anh ăn được.
Bởi vì anh có thể ăn ra tâm ý của tôi.
Tâm ý của tôi, tôi muốn tự mình nói cho anh ~
Ngược lại...
Chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi nữa thôi. (<ゝω·)~☆kira