Không ai có thể nghĩ rằng, vào thời điểm then chốt này, đầu bếp Paolo sẽ nói ra những lời như vậy.
Mặt Hồ Nghiễm Khánh dại ra, ngây ngốc đứng một chỗ không có cách nào phản ứng.
Nhân viên đi cùng lộ vẻ lo lắng, muốn ngăn cản Paolo.
Mạt Kỳ tiên sinh nhướn mày, không quá hứng thú.
Những người xung quanh đang dồn dập châu đầu ghé tai thảo luận xem người Pháp này vừa rồi nói gì.
Không quan tâm đến phản ứng của những người chung quanh, lần này Paolo kiên định nói hết lời của mình: "Tên của cậu ta là Bạch Đường!"
Mọi người: "..."
Trước đó vẫn đang nói tiếng Pháp, câu cuối này lại biến thành tiếng Trung.
Câu tiếng Trung này được người nước ngoài nói vô cùng kì lạ, nhưng bọn họ tốt xấu gì vẫn có thể nghe hiểu được, dù sao cũng có món ăn làm cơ sở, cho nên...
Anh ta muốn tìm một người tên là "Đường trắng" à...
"Cậu muốn tìm đường trắng à? Đường trắng ở trong bếp rất nhiều!" Hồ Nghiễm Khánh nói ra một câu hài hước vô cùng không đúng lúc!
Những người chung quah không ai cười cả.
Bọn họ yên lặng nhìn Hồ Nghiễm Khánh, mãi đến tận khi Hồ Nghiễm Khánh tự mình lúng túng rồi ngượng ngùng câm miệng.
Đại khái Paolo cũng đã trải qua rất nhiều lần hiểu lầm như vậy, cho nên hắn trợn mắt nhìn Hồ Nghiễm Khánh, nói lại một lần nữa bằng thứ tiếng Trung bập bẹ: "Không phải đường trắng, mà là hoa hải đường!"
Mọi người: Người nước ngoài này lại còn biết cả hoa hải đường à... Cho nên, người kia gọi là Bạch Đường phải không?
Phút chốc mọi người trở nên náo nhiệt hẳn.
Thương Hoài Nghiên ngồi ở một góc quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Bạch Đường ngồi ở bên cạnh.
Dịch Bạch Đường một mặt bình tĩnh, không hề có một tẹo ý muốn đứng lên nào.
Thương Hoài Nghiên: "Không đi lên?"
Dịch Bạch Đường: "Không đi lên."
Thương Hoài Nghiên: "Lặng lẽ rời đi?"
Dịch Bạch Đường: "Phải, lặng lẽ rời đi."
Sau một phút đối thoại, Hồ Kiến Minh từng gặp Dịch Bạch Đường trước đó đã nhìn thấy Dịch Bạch Đường trong đám người, hắn ẩn mình sau nhân viên đưa món ăn, lén lén lút lút nhìn về phía Dịch Bạch Đường, trong đầu nghĩ ra đủ mọi ý đồ đen tối, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay lén đưa Dịch Bạch Đường ra ngoài.
Thế nhưng ngàn tính vạn tính, Hồ Kiến Minh cũng không thể tính được đến chuyện sau đó: Paolo vừa nói xong cái tên "Bạch Đường" này, vì cường điệu đối phương thật sự đang ở đây nên lại trực tiếp đưa ngón tay ra chỉ Hồ Kiến Minh đang đứng nấp phía sau những người khác, nói chính xác: "Lúc trước tôi đã nói với cậu ta là muốn tìm người này!"
Ánh mắt của mọi người thuận theo ngón tay của Paolo rơi lên người Hồ Kiến Minh, sau đó thông qua khe Hồ Kiến Minh đang không biết gì chuyển tầm mắt đến trên người Dịch Bạch Đường.
Lần lan truyền này nhanh như gió chớp!
Trong nháy mắt, vốn dĩ đang ngồi yên ổn ở một góc, Dịch Bạch Đường đã trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn!
Một bếp trưởng đã sớm được mọi người nghe danh, một người cũng là mỹ thực gia nghiệp dư nổi tiếng.
Ai muốn cố ý chạy tới nơi này để làm cơm cơ chứ.
Cuối cùng Paolo cũng là người nước ngoài duy nhất phát hiện ra người lớn lên không giống ai kia!
Hắn nhảy như thỏ đến trước mặt Dịch Bạch Đường, kiên định nắm lấy tay Dịch Bạch Đường: "Bạch Đường, tôi biết ngay là cậu ở đây mà, vì sao vừa rồi cậu không đến gặp tôi? Mau cùng tôi đi vào trong bếp, mau vào trợ giúp tôi đi!"
Dịch Bạch Đường: "Không muốn, tôi không có hứng thú với chủ đề này. 20' còn muốn tôi và anh cùng thảo luận món ăn kết hợp giữa cơm Tàu và cơm Tây? Nằm mơ phải không."
Paolo sáng suốt tránh né rồi đổi đề tài: "Khi cậu bắt đầu làm sẽ có hứng thú!"
Dịch Bạch Đường: "Ha ha."
Paolo đau khổ nói: "Mau đến đi, nể tình chúng ta cùng học tập với nhau lâu như vậy, tôi tuyệt đối không muốn lại tiếp tục hợp tác cùng với cái người kia đâu! Chúng ta có thể vừa thảo luận vừa làm, Mạt Kỳ nhất định nguyện ý chờ."
Thương Hoài Nghiên ngồi ở một bên lúc này cũng không nhịn được nữa, ho khan một tiếng.
Y vô cùng không vừa mắt với cái tay đang nắm lấy tay của Dịch Bạch Đường.
Trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, giả vờ bắt tay với đối phương, kì thật là định đẩy vật đang nắm lấy cổ tay của Dịch Bạch Đường ra.
"Đây là khách mời của tôi. Paolo tiên sinh, tôi nghĩ rằng sẽ không có bất kì lý do gì để bắt khách mời của tôi làm việc mà cậu ấy không muốn làm."
"Tôi đồng ý với việc này." Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một câu nước ngoài.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra là Mạt Kỳ vốn dĩ đang ngồi ở bàn thượng khách đã dẫn đầu một đám người đi đến một góc trong phòng tiệc.
Mạt Kỳ đứng ở bên cạnh Paolo, đánh giá Dịch Bạch Đường trong chốc lát, đôi mắt màu xám xanh lộ ra ánh sáng, đưa tay ra nói: "Cậu so với dự đoán của tôi thì trẻ hơn rất nhiều... đầu bếp trẻ tuổi nhất trong số những đầu bếp của nhà hàng Michelin."
Dịch Bạch Đường đứng lên từ chỗ ngồi.
Hắn cũng đưa tay ra, bắt tay với Mạt Kỳ: "Cảm ơn đã khen, Mạt Kỳ tiên sinh. Chuyên mục về mỹ thực của ngài tôi đều xem qua, cũng thấy rất tâm đắc."
Trên mặt Mạt Kỳ lập tức hiện lên nụ cười ngạo mạn: "Vào năm ngoái, trong đúng 5 năm, thanh danh của cậu quả thật đã truyền khắp các nhà hàng Michelin nước Pháp, là nhị đầu bếp bị đuổi việc sớm nhất, nhị đầu bếp thực tập nhiều nhất tại các phòng ăn, sát thủ Michelin, vết nhơ của nhà hàng Michelin... Thông qua vài bằng hữu đã từng ăn qua đồ ăn mà cậu nấu của tôi, tôi cho rằng mỗi biệt danh trước đó của cậu mà nói đều là một quy nạp chính xác về cậu. Có điều, khiến tôi tò mò là, theo thời gian trôi đi, tất cả những biệt danh đó, từ những người khác, thậm chí là cả bằng hữu của tôi dường như cũng đều đã quên mất."
Ông ta dừng lại một lát.
"Bọn họ đặt cho cậu một biệt danh rất khả ái: Khiến người tình cờ nghĩ đến vị lạ của hải đường."
Dịch Bạch Đường không tỏ rõ ý kiến: "Tôi cũng không có ý định tham dự việc chuẩn bị món ăn lần này."
Mạt Kỳ cười rộ lên: "Có điều tôi thật sự muốn nếm thử một chút vị lạ của hải đường."
Ông ta đột nhiên thè đầu lưỡi của mình ra.
Cái gì? Người chung quanh thốt lên đầy kinh ngạc!
Đây thật sự chả phải là một động tác ưu nhã gì nhưng lại thành công hấp dẫn sự chú ý của Dịch Bạch Đường.
Bởi vì Dịch Bạch Đường đột nhiên nhớ lại biệt hiệu của người trước mắt này.
Kim đầu lưỡi!
"Kim đầu lưỡi."
Mạt Kỳ chỉ vào đầu lưỡi của mình, từ từ nói.
"Đầu lưỡi này, với mỗi một bếp trưởng mà nói, so với hoàng kim còn quý giá hơn." Ông ta thu lại đầu lưỡi của mình, sau đó khôi phục lại phong độ nhẹ nhàng, cao cao tại thượng trước đó, "Bởi vì tôi có thể ăn ra hương vị nhỏ bé nhất cùng với biến hóa trong mỗi loại đồ ăn. Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh, vậy tôi sẽ ở đây chờ cậu."
Ông ta nở một nụ cười lễ phép với Dịch Bạch Đường: "Tất cả mọi quyền quyết định đều nằm trong tay cậu. Cậu cũng biết đấy, tôi là người không phải thứ gì cũng ăn."
Dứt lời, ông ta nhìn lướt qua đoàn người theo sau, thấy Hồ Nghiễm Khánh hiện tại đã không biết nên làm gì, khinh bỉ nói: "Về một số người không biết nấu ăn, vậy cũng không cần tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi làm gì. Quả thật là vô cùng mất mặt và xấu hổ."
Dịch Bạch Đường nhấc mắt lên, nhìn Mạt Kỳ hai giây.
Vừa rồi Mạt Kỳ dùng tiếng Pháp nói chuyện, còn nói rất nhanh, cho nên những người còn lại vẫn đang nghe người phiên dịch dịch lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
2 giây đồng hồ nhưng lại khiến mọi người cảm giác như đang trải qua 2h dài dằng dặc.
Tiếp theo, trên mặt Dịch Bạch Đường lộ ra thần thái kiệt ngạo khác hẳn bình thường.
Hắn nói một đơn âm bằng tiếng Pháp.
Dịch ra nghĩa là "Được."
Dịch Bạch Đường giải quyết dứt khoát: "Được rồi, vậy hôm nay ăn vịt đi."