Lúc chạng vạng, gió lạnh thổi vù vù trên đường, mỗi một người đi trên đường lúc này đều đeo khẩu trang che kín miệng mũi, dựng đứng cổ áo, vội vội vàng vàng quay về trong gió lạnh.
Bên trong quán cơm, nước ấm được đưa vào trong cổ họng, Vương Chấn Giang đầu tiên cảm thấy trong miệng tê rần, tiếp theo là một dòng nước ấm dọc theo thực quản trôi vào dạ dày, sau đó, trong dạ dày đột nhiên tỏa ra một luồng khí ấm, thật giống như bản thân đang được ngồi cạnh một chiếc bếp lò nhỏ trong mùa đông, bên cạnh đó, cơ thể của mình đang phát sáng, tỏa nhiệt!
Một người đàn ông thô kệch như Vương Chấn Giang vốn dĩ không quan tâm đến khẩu vị và món ăn là gì trong thời gian ngắn lại bị làm cho hoảng sợ.
Trong miệng hắn, một bên bởi vì cay mà hít hà một hơi, một bên lại không nhịn được đưa bát canh đến bên miệng, uống hết ngụm này đến ngụm khác; ngoại trừ cảm giác ấm áp trong miệng, nguyên liệu nấu canh cũng được chế biến vừa lúc, củ nhược cùng với củ cải trắng giòn giòn chua cay, nấm tai mèo cùng với rong biển vừa mềm, còn lại thịt cũng không biết nấu kiểu gì, khi cắn vào một cái đặc biệt non mềm.
Trong lúc không hay biết, khẩu vị của Vương Chấn Giang được khai mở, đem một bát canh chua cay ăn hết một nửa.
Cũng chính vào lúc này lại có thêm một người đi vào trong tiệm cơm nho nhỏ.
Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc một bộ quần áo nhung màu đỏ sậm dài đến đầu gối, tóc dài sau gáy được búi thành một búi.
Hình như vị khách này đến đây để tìm người, bước vào trong quán không phải là nhìn về phía chủ quán trước, cũng không phải nhìn về phía thực đơn trong tiệm cơm mà là nhìn về phía vị khách duy nhất trong quán lúc này.
Vừa vặn vào lúc này, Vương Chấn Giang cũng từ trong chén canh ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy người phụ nữ.
Hai người vừa nhìn thấy nhau, sắc mặt của Vương Chấn Giang đã đột biến, cái trán cũng toát ra những giọt mồ hôi nhỏ, cũng không biết là do bát canh chua cay hay là bởi vì người trước mắt này.
Sau một lúc, hắn đặt bát trên tay xuống, xoa xoa hai tay nói: "Vợ..., sao mình lại đến đây?"
Người phụ nữ vẫn đang đứng ở cửa, trên gương mặt không có biểu tình gì: "Mỗi ngày anh đều không về nhà ăn cơm, cho nên nghĩ rằng anh đã tìm đến một nơi nào đó để ăn cơm."
Vương Chấn Giang cảm thấy rất lúng túng, một bên nhìn Dịch Bạch Đường, một bên mắng: "Mình nghĩ tôi đi đâu, đây là có chuyện gì! Không phải tôi đang cố gắng ngồi ở chỗ này sao? Đồ ăn ở nhà gần đây cũng ăn không thấy khẩu vị gì, cho nên đi ra ngoài để cải thiện mà thôi..."
Người phụ nữ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: "Ngày hôm nay em đến nơi anh làm việc để tìm, cấp trên của anh nhìn thấy nên có nói mấy câu..."
Sắc mặt Vương Chấn Giang cũng thay đổi.
Lúc này người phụ nữ lại đi lên phía trước vài bước, không đầu không đuôi lấy tay đánh lên người Vương Chấn Giang, vừa đánh vừa mắng: "Không phải chỉ là có khả năng bị đuổi việc thôi sao, lúc còn trẻ không phải anh cũng đã từng trải qua sao? Công việc này anh đã làm bao lâu rồi? Nếu như không còn cách nào khác, vậy chúng ta cũng có thể mở một sạp hàng nhỏ, hiện tại làm gì không nuôi được chính mình? Anh không biết mỗi ngày anh đi sớm về muộn, em còn tưởng rằng anh chuẩn bị mang về một con hồ ly tinh, em cho anh biết, nếu anh dám làm như vậy, em đây sẽ xé xác anh và con tiểu yêu tinh kia!"
Thấy vợ nói liền một mạch như súng bắn liên thanh cùng với nội dung lời nói, Vương Chấn Giang ban đầu còn thấy vừa lúng túng vừa tức giận, nhưng theo những lời nói càng ngày càng nhiều sau đó, sự việc cố hết sức để che giấu dần dần cũng đã lộ ra, thần thái của hắn cũng phát sinh thay đổi, đến cuối cùng, khi nghe thấy vợ mình cất giọng khàn khàn: "Em còn từng nghĩ đến, có phải anh mắc bệnh gì nghiêm trọng..."
"Nghĩ linh tinh gì vậy." Vương Chấn Giang cũng không thấy dễ chịu: "Phụ nữ toàn hay thích suy nghĩ bậy bạ, uống chút nước ấm đi, những việc khác đừng nói nữa, hai ngày nay ăn ở bên ngoài cũng đủ rồi, ngày mai tôi sẽ về nhà ăn cơm."
Nói rồi đem bát canh chua cay trong tay đưa cho vợ mình, sau đó quay đầu nói với Dịch Bạch Đường vẫn đứng sau quầy bar: "Ông chủ, xào cho chúng tôi hai món ăn đi, cùng với hai bát cơm, tôi với vợ mình sẽ ăn cơm ở đây."
Từ lúc người phụ nữ bắt đầu bước vào quán đến bây giờ, cửa chính của quán cơm vẫn chưa đóng lại.
Gió lạnh vù vù thổi vào bên trong như bình thường, đem hơi ấm cùng với hương vị chua cay cuốn ra bên ngoài.
Dịch Bạch Đường không quan tâm đến chuyện của vợ chồng người ta, cũng chưa kịp ra ngoài đóng cửa lại, hiện tại chỉ có thể lui về sau một bước, đem cổ hơi rụt vào trong cổ áo cho đỡ lạnh, lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay không xào rau, chỉ có cơm tẻ."
Vương Chấn Giang: "..." Ông chủ này cũng quá trâu bò rồi.
Cũng may, khúc mắc vừa được giải quyết, đây lại là nơi hơn một tuần nay hắn đều đến ăn uống cho nên cũng không muốn làm thành chuyện không vui, nói: "Vậy trước tiên mang lên cho chúng tôi một bát cơm, loại canh chua cay này cũng mang thêm."
Dịch Bạch Đường "Ừm" một tiếng, chuẩn bị đi làm lại thấy có thêm khách tiến vào trong quán, hóa ra tiếng ồn ào vừa nãy bên trong quán cơm đã bất giác hấp dẫn sự chú ý của người khác, cũng đúng vào lúc này, hương vị của canh chua cay lại được gió lạnh đưa ra ngoài, hương vị tràn ngập không gian của nửa con hẻm, những người bị hấp dẫn đến đây chú ý đến hương vị này, khoang miệng theo bản năng bài tiết ra nước bọt, sau đó lại giống như bị quỷ thần xui khiến bước vào: "Ông chủ cũng cho tôi một chén canh đi."
« Mang cho tôi một bát nữa! »
« Tôi nữa! »
Trong khi nói chuyện, liên tiếp ba, năm vị khách vừa tiến vào quán cơm nhỏ nhất thời đã khiến cho không gian trong quán chật người, mỗi người một câu, mồm năm miệng mười, khiến cho Dịch Bạch Đường cũng không biết là đang nghe ai nói.
Dịch Bạch Đường quay vòng.
Cố tình lúc này Vương Chấn Giang vừa nhìn không được đã chen lên than phiền: « Ông chủ, chúng ta là người quen cũ, trước tiên cậu mang lên cho tôi một phần canh, cơm, còn lại nói sau đi! »
Những vị khách còn lại: « Ông chủ, tôi là người đầu tiên tiến vào, cậu còn đợi cái gì? Nhanh lên một chú đi! »
Dịch Bạch Đường: "..."
Cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không xử lý được nhiều vấn đề như vậy cùng một lúc!
Vào thời điểm mấu chốt, Dịch Bạch Đường lại cái khó ló cái không, vô cùng cơ trí trả lời:
« Vào trong cửa hàng thì tự phục vụ, canh chua cay một bát 5 tiền, cơm tẻ một bát 1 tiền. Bát đũa ở kia, mọi người tự nhiên. »
Dứt lời chỉ đứng thu tiền, các vấn đề khác không quan tâm nữa, vô cùng cao lãnh, vô cùng vĩ đại quay người rời khỏi quán ăn.
Khách trong quán: «... » Ông chủ này, quả nhiên là vô cùng trâu bò!
Ngược lại, đồ ăn lập tức trở nên ở gần ngay trước mắt, xưa nay có người trả tiền hay không cũng không phải là vấn đề, mọi người lúc này lại vô cùng tự giác, lập tức tiến lên lấy cơm, trên đường khó tránh khỏi có vài câu xen vào, « Khốn nạn, anh chiếm mất vị trí của tôi », « Đáng ghét, là tôi đến trước », « Đừng đùa, cậu định xen vào giữa tôi và bạn gái làm kì đà cản mũi à? », thế nhưng những khúc dạo ngắn này nhìn chung cũng không ảnh hưởng gì đến tổng thể, cuối cùng, mỗi người đều lấy được cơm canh, tìm được chỗ ngồi, sau đó không hề chậm trễ vùi đầu vào trong hương vị của đồ ăn, trước tiên là uống một hớp canh nóng, cảm giác được một ngọn lửa tỏa ra từ trong dạ dày, lại dùng cơm tẻ chan với nước canh ấm, khi ăn vào miệng, hạt cơm no đủ, nước canh phong phú, giá tiền lại rất rẻ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mãi đến tận khi có một tiếng gầm giận dữ vang lên: « Đùa gì vậy, như thế này là bao nhiêu con người mà cơm trong nồi lại không còn! »
Quán cơm lại không có cơm còn có thể gọi là quán cơm sao? Tôn nghiêm một quán cơm cùng với vinh quang của nó đâu?!
Bên trong quán cơm, những khách hàng đang xếp hàng còn lại giống hệt như ong vỡ tổ, còn chủ quán lại biến mất không thấy tăm hơi.
Bên ngoài quán cơm, Dịch Bạch Đường đi ra bằng cửa sau, không đến hai bước đã nhìn thấy Thương Hoài Nghiên rời đi trước đó, hắn đang muốn tiến lên thì đột nhiên nghe thấy một cuộc đối thoại, định thần nhìn lại mới phát hiện ra còn có một người nữa đang đứng cạnh Thương Hoài Nghiên.
Âm thanh đứt quãng bay đến từ phía trước, người đứng bên cạnh Thương Hoài Nghiên nói: « Thương tổng, hợp đồng hôm nay ngài còn chưa xem xong đúng không, đây là hợp đồng lợi nhuận trăm vạn đó, nếu như ngài còn không kí tên thì sẽ thất bại... »
Dường như Thương Hoài Nghiên có nói gì đó, trong lời nói còn có âm thanh hít thở dồn dập.
Dịch Bạch Đường thật sự không muốn nghe lén, đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe được âm thanh truyền đến từ phía trước.
Đối phương còn nói: "Thương tổng, nếu như dạ dày của ngài không tốt, vậy cũng đừng ăn đồ chua cay, còn không phải làm đau chính mình? »
Dịch Bạch Đường cả kinh: Cái gì, dạ dày của hảo đầu lưỡi không tốt sao?!
Còn chưa kịp đợi cho hắn tiêu hóa xong tin dữ này, Thương Hoài Nghiên hình như vừa uống thuốc xong, cảm thấy dễ chịu hơn, âm thanh cũng lớn hơn: « Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà. »
Đối phương tức giận: "Tôi biết ái tình là đáng quý nhưng sinh mệnh lại càng đáng quý hơn. »
Thương Hoài Nghiên: "Ha ha ——" trong giọng nói dường như đang chứa đựng sự an ủi của một người đàn ông trưởng thành vô cùng ưu việt đối với một bạn trẻ chưa thành niên vậy.
Dịch Bạch Đường tiếp tục cả kinh: Hoa mẫu đơn chẳng lẽ là chỉ ——
Đối phương lại nói: "Nếu bên trong có hoa mẫu đơn, vậy ngài ở đây nói mát làm gì?"
Giọng điệu của Thương Hoài Nghiên nhất thời có chút phức tạp: « Ha ha. »
Dịch Bạch Đường lần thứ ba cả kinh: cả một buổi chiều hảo đầu lưỡi đều nếm thử canh chua cay, dạ dày cũng bị đau, cho nên y đây hẳn là đang... tức giận?
Dịch Bạch Đường: Nghe lén lại nghe ra được quá nhiều tin tức, mình cần một quãng thời gian để tiêu hóa.
Dịch Bạch Đường đứng ở góc suy nghĩ hơi lâu một chút, thậm chí không phát hiện ra được âm thanh phía trước nhỏ xuống từ lúc nào, tiếp theo, trong màn đêm, người đàn ông đứng phía trước đã chậm rãi bước đến, sau đó sững sờ: « Vì sao cậu lại ở đây? »
Dòng suy nghĩ của Dịch Bạch Đường bị cắt đứt.
Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Thương Hoài Nghiên đang đứng trước mặt mình.
... Nghe lén bị phát hiện rồi!
Nội tâm Dịch Bạch Đường nhất thời hơi hoang mang cùng với lúng túng, thế nhưng bên ngoài vẫn trầm ổn hững hờ: « Bên trong ồn quá nên tôi ra đây một chút. »
« Vậy sao – rất đông khách à? » Thương Hoài Nghiên hỏi, y bất động thanh sắc nghiên cứu biểu tình của Dịch Bạch Đường, nỗ lực tìm hiểu xem vừa rồi đối phương có nghe được những lời mình nói với trợ lý hay không.
"Không ít người." Dịch Bạch Đường trả lời càng đơn giản hơn.
"Vậy thì tốt." Thương Hoài Nghiên cũng nói.
Sau khi nói xong, hai người gần như cùng im lặng.
Bóng đêm tối tăm, thần sắc Dịch Bạch Đường lại vô cùng lạnh nhạt, cuối cùng Thương Hoài Nghiên cũng không nhìn ra được đối phương đang suy nghĩ điều gì, sau đó y thấy đối phương lên tiếng: « Cũng đến lúc rồi, chúng ta trở về đi thôi. »
"Được..."
Ồ?
"Chúng ta trở về đi thôi"?
Ồ ồ ồ?
Đến khi hai người lần thứ hai quay trở lại Có Tiệm Cơm, người trong quán cũng đã rời đi khá nhiều, bên trên quầy bar còn đặt hai cái bát tô, bên trong nồi cơm cũng không còn một mống, canh chua cay cũng gần như chẳng còn gì.
Từ khi mở tiệm cơm này cũng đã được hai tháng, đây là lần đầu tiên Dịch Bạch Đường không phải mang đồ ăn cho mèo hoang chó dại mà được các vị khách ăn hết.
Trong chớp mắt, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác cảm động không rõ, sau đó nghe được lời nói của vị khách cuối cùng trong quán: «... Cảm ơn ông chủ. »
Dịch Bạch Đường vừa quay đầu đã nhìn thấy mấy vị khách cuối cùng này, Vương Chấn Giang cùng với vợ mình đã đứng trước mặt hắn.
Người đàn ông đầy mặt phong sương cười cười với Dịch Bạch Đường: « Tôi thật sự rất thích mùi vị của chén canh này, đây là bát canh ngon nhất trong vòng một tuần kể từ khi tôi đến đây ăn cơm. »
Không phải như vậy, hương vị tốt nhất là canh vịt ngày hôm qua, là do anh không có lộc ăn uống.
Thương Hoài Nghiên đứng bên cạnh Dịch Bạch Đường yên lặng phản bác một câu.
Dịch Bạch Đường: "... Không cần khách khí." Hắn suy nghĩ rồi nói thêm, "Tôi làm cũng không phải vì anh, tôi chỉ vì muốn chứng minh tài nấu nướng của mình cho nên mới mất công sức tốn nhiều thời gian như vậy. »
Vương Chấn Giang hoàn toàn không phản đối: "Vâng vâng vâng, ông chủ nói phải."
Hắn nói xong cũng nở nụ cười, vợ hắn cũng cùng cười rộ lên, còn có cả một hai vị khách trong quán nữa.
Dịch Bạch Đường không hiểu ra sao.
Mấy vị khách sau khi cười xong thì nói: 'Được rồi, chúng tôi cũng đi đây, không quấy rầy ông chủ nhỏ nữa. »
« Ông chủ nhỏ đi ra khỏi cửa hàng, tim cũng quá lớn rồi, trong cửa hàng còn không có một ai thu tiền đã đi mất? »
« Lần này chúng tôi đã thu giúp cậu một chút tiền, tất cả đều để ở bên kia, nếu như ông chủ nhỏ nghĩ đến việc thuê một người đến làm thu ngân vậy cũng đừng lo nơi này không đủ dùng, tôi thấy sinh ý tốt như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chuyển đến một nơi tốt hơn... »
Trong khi nói chuyện, đám người túm năm tụm ba kia cũng đã rời khỏi Có Tiệm Cơm.
Chỉ trong chớp mắt, quán cơm vô cùng náo nhiệt đã chỉ còn lại có hai người Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên.
Lần thứ hai Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn về phía bát ăn trống không cùng với bát đũa đã được thu dọn sạch sẽ, còn có phần ghi chép cùng với số tiền thu được vẫn đang được đặt ở trên quầy thu, bỗng nhiên cảm thấy không chỉ có đáy lòng hơi rung động, còn có trái tim phủ đầy bóng tối cũng bắt đầu giật giật, tuy rằng chưa đến mức bị ánh mặt trời chiếu rọi xua tan toàn bộ, nhưng tốt xấu gì cũng còn cảm nhận được vài tia mưa móc.
Hắn tiếp tục chuyển hướng về phía Thương Hoài Nghiên, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi thì rất nghiêm túc nói: « Ăn cơm tối đi. »
«... » Nhìn Dịch Bạch Đường nghiêm túc như vậy, Thương Hoài Nghiên càng không có dũng khí từ chối.
Y đã chuẩn bị tâm lý để ăn nốt chỗ canh thừa trong nồi, nhưng lại thấy sau khi Dịch Bạch Đường nói xong câu kia đã dứt khoát quay người tiến vào trong bếp.
Thương Hoài Nghiên vội vàng đuổi theo.
Trong phòng bếp, lửa trên bếp cũng đã tắt nhưng nồi điện vẫn còn sáng, thứ đang được chưng trong nồi...
Thương Hoài Nghiên mở ra xem, phát hiện bên trong đang được đặt một bát canh chua cay nhỏ.
Bằng trực giác, y kết luận đây là Dịch Bạch Đường cố ý để lại một phần cho mình.
Hơi hơi vui vẻ, hóa ra mình cũng có một phần riêng sao?
Y vừa mới bưng lên bát canh giống như chứa sâu độc bên trong thì lại có một bát tay vươn ra cầm đi mất.
Thương Hoài Nghiên: "?"
Gương mặt Dịch Bạch Đường lạnh lùng dùng tay phải cầm lấy bát canh độc hại kia, đổi sang tay bên phải, tiện tay đặt canh chua cay sang bên cạnh, quyết định làm cơm tối cho mình và Thương Hoài Nghiên.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh nhà bếp một cái, chỉ chốc lát sau đã đặt ánh nhìn lên một phần cơm thừa tối qua – được rồi, quyết định là cái này đi!
Dịch Bạch Đường quyết định món ăn tối nay sẽ là một phần cơm vô cùng truyền thống – cơm rang trứng.
Hắn lấy một miếng gừng mài thành bột, sau đó cho cả gừng và cơm vào chảo để rang, đợi đến khi cơm tản đều ra thì cho trứng vào, lòng trắng cùng với lòng đỏ trong quá trình rang cơm tách ra, lòng trứng bao lấy một phần cơm, lòng đỏ bao lấy một phần khác, chờ đến khi Dịch Bạch Đường tắt bếp, một chảo cơm rang trứng nửa ánh vàng, nửa ánh trắng, từng hạt rõ ràng, thật sự vô cùng thích mắt.
Thuận tiện làm thêm canh củ cải trắng đậu phụ, cải xanh xào, chờ tất cả cơm, đồ ăn, canh đã được làm xong, từ lúc bắt đầu đến khi Dịch Bạch Đường kết thúc cũng không lâu lắm.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy trong phút chốc, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, bọn họ lại ngồi vào bên trong quán cơm nhỏ, ngồi cách quầy bar một khoảng tương đối.
Có điều vào lúc này, người xung quanh đã rời đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau, ở giữa đặt cơm chiên hai màu vàng trắng.
Đây là lần đầu tiên Thương Hoài Nghiên nhìn thấy đồ ăn được Địch Bạch Đường nấu một cách bình thường, trong khoảng thời gian ngắn đúng là thụ sủng nhược kinh, không khỏi cảm thấy vui vẻ cho nên trò chuyện vài câu với đối phương: « Bát canh chua cay kia cuối cùng cậu dùng phương pháp chế biến gì? »
« Cho thêm một thìa bột mù tạc. » Dịch Bạch Đường bình tĩnh trả lời.
Thương Hoài Nghiên chỉ suy nghĩ thoáng qua thôi cũng có cảm giác dạ dày co rút một trận, quả thực không thể tưởng tượng được ra mùi vị đó.
Lúc này cũng không biết Dịch Bạch Đường có phải đã nhìn thấu suy nghĩ của Thương Hoài Nghiên hay không, bỗng nhiên nhấc mắt, nói đương nhiên: « Anh nên ở lại để nhìn xem thành phẩm cuối cùng tôi làm ra. »
Thương Hoài Nghiên: "..." Chuyện như vậy là đương nhiên...
Dịch Bạch Đường: "Như vậy một buổi chiều cố gắng của anh mới không uổng phí. »
Thương Hoài Nghiên: "..." Hình như cũng có chút đạo lý.
Dịch Bạch Đường: "Chỉ có khi nhận được kết quả thực tế cuối cùng rồi thì giá trị của anh mới được thể hiện. »
Thương Hoài Nghiên: "..." Càng không có gì để nói.
Cuối cùng, Dịch Bạch Đường chậm rãi nói: « Lần sau đừng rời đi nửa chừng, không có bất kì giá trị gì. »
Thương Hoài Nghiên: "... Là do tôi suy nghĩ không đủ chu đáo. » Y đầu hàng, ai bảo mỹ nhân lại có mị lực như vậy, y cười nói, « Lần sau trước khi muốn đi tôi sẽ nói với cậu một tiếng. »
Dịch Bạch Đường yên lặng nhìn Thương Hoài Nghiên nửa ngày, miễn cưỡng gật đầu, coi như chấp nhận lời giải thích của Thương Hoài Nghiên.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: "Ăn cơm đi."
Thương Hoài Nghiên: "Được."
Nói rồi, y cầm lấy đũa, định ăn một miếng cơm chiên nhìn qua rất hấp dẫn, nhưng trước khi y động đũa, Dịch Bạch Đường đầu không ngẩng, mắt không chớp nhét một chiếc thìa vào trong tay y.
Thương Hoài Nghiên: "?"
Dịch Bạch Đường đẩy chén canh ra giữa.
Thương Hoài Nghiên: "???"
Dịch Bạch Đường: "Uống canh trước khi ăn cơm. » Dừng một chút, hắn lại vô cùng nghiêm túc bổ sung thêm một câu: « Đây mới là đạo dưỡng sinh. »
Cảnh tượng thay đổi trong một giây thế này, thật sự mình không thể nhận ra!
Thương Hoài Nghiên bị chính nước miếng của mình làm sặc, vội vã quay đầu che miệng ho khan.
Y ho đến vô cùng lợi hại, cả vai và lưng cùng run lên.
Dịch Bạch Đường nhìn một lúc rồi giơ tay lên vỗ vỗ sống lưng của Thương Hoài Nghiên.
Cách quần áo, hắn có thể cảm giác được xương sống của đối phương đột nhiên lưu lại dấu vết nhợt nhạt trong lòng bàn tay của mình.
Thật gầy.
E rằng cân nặng cũng rất nhẹ.
Dịch Bạch Đường đột nhiên cảm thấy phiền muộn, lúc này mới thật sự cảm giác được: Hóa ra dạ dày của hảo đầu lưỡi thật sự không tốt, vậy đồ ăn chua cay sau này chẳng lẽ lại không thể để cho hảo đầu lưỡi đánh giá giúp mình hay sao...?
Chỉ có thể để cho hảo đầu lưỡi ăn loại cơm chiên cùng nước gừng thông thường làm ấm dạ dày này thôi sao?
Dịch Bạch Đường rơi vào im lặng, cuối cùng Thương Hoài Nghiên cũng coi như kìm nén được cơn ho.
Y hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy: "Vừa nãy bị sặc..."
Dịch Bạch Đường: "Ừm."
Ánh mắt của hắn đi qua đi lại giữa Thương Hoài Nghiên và chén canh kia.
Thương Hoài Nghiên ngoan ngoãn uống canh trước.
Dịch Bạch Đường hài lòng, không nói, hai người chính thức bắt đầu ăn bữa cơm tối đến muộn.
Một cơn gió xuất hiện bên ngoài cửa kính, trong gió mang theo vài điểm trắng trắng nho nhỏ.
Trời bỗng nhiên đổ tuyết.
Ngoài cửa là tuyết, trong cửa là người.
Thương Hoài Nghiên nhìn thần sắc nhàn nhạt của Dịch Bạch Đường, trong miệng là mỹ thực thanh đạm, giống như đang được thưởng thức năm tháng yên tĩnh tuyệt đẹp, hương vị thản nhiên.
Mà... Lúc trước, khi mình rời đi thật sự là đang tức giận đúng không?
Lẽ nào người đẹp và thức ăn ngon thật sự có thể chữa trị tất cả?
Tâm tình Thương Hoài Nghiên trở nên phức tạp, vô cùng cảm khái.
Dịch Bạch Đường lại không cảm thấy phức tạp như thế, trong đầu hắn đang yên lặng lấy ra một quyển sổ ghi chép thần bí, mở ra một tờ trong đó, đem tên của Thương Hoài Nghiên điền vào, cũng ngay lập tức nổi lên gió bão trong đầu.
Mệnh đề chính thứ 1: Giải quyết vấn đề trên người Thương Hoài Nghiên!
Mệnh đề phụ thứ nhất: Khẩu vị của Thương Hoài Nghiên có vấn đề, khẩu vị của hảo đầu lưỡi...
Mệnh đề phụ thứ hai: Tính hướng của Thương Hoài Nghiên có vấn đề, làm thế nào để có thể trở thành một người bạn tốt hợp lệ...
Sau khi xác định được hai mục tiêu này, toàn bộ tinh thần của Dịch Bạch Đường đều rung lên, thật giống như tại thời khắc này có thêm động lực để tiến lên vậy!
Cùng hảo đầu lưỡi trở thành bạn tốt, mang theo hảo đầu lưỡi chinh phục đại ma vương cùng với biển cả của trù nghệ!
Không sai, đây chính là mục tiêu cuộc sống của ta!