Trần Thiên Minh hắn không phải người như vậy, cho dù rất muốn có được Trương Lệ Linh, cũng muốn nói thật với nàng, nếu như nàng có thể tiếp thụ sự thật về mình, thì quá tốt, nếu như không, đành phải từ bỏ.
"Ngại quá, anh còn có phụ nữ khác, em chỉ có thể là một trong những người phụ nữ của anh." Trần Thiên Minh nghiêm chỉnh nói, hắn không có cười hì hì vui vẻ như lúc nãy.
"Tính ra anh cũng là một người thành thật." Trương Lệ Linh trái tim bị tổn thương, nàng không ngờ Trần Thiên Minh nói rõ ràng với nàng như vậy, làm cho nàng một điểm cũng chưa chuẩn bị tâm lý cũng không có, dù hắn có lừa nàng, làm mình cao hứng một thời gian, cho dù chỉ một lúc, cũng tốt!
Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh sắc mặt có chút ảm đạm, hắn cũng không nói nữa, chỉ ở bên cạnh Trương Lệ Linh lẳng lặng ôm nàng, không dám động đậy.
"Anh ngoan vậy sao?" Trương Lệ Linh lại đột nhiên nói ra một câu.
"Anh dám không ngoan sao?" Trần Thiên Minh nói.
"Được, anh có thể đụng em, bất quá, không thể hôn môi em, không thể cởi quần áo của em." Trương Lệ Linh càng nói giọng càng nhỏ, càng nói mặt nàng càng đỏ. Nàng cũng biết tại sao mình lại nói với Trần Thiên Minh như vậy, nàng chỉ biết là, giờ trong lòng nàng vô cùng trống rỗng, chỉ muốn được Trần Thiên Minh ôm nàng, cho dù không thể có được hắn cả đời, tối thiểu, tối nay hắn ôm mình, có thể làm mình chân thật cảm giác được hắn ôm.
Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói như vậy, liền vội vàng ôm ấy Trương Lệ Linh, hôn lên mặt nàng một cái. Có thể tự mình sờ lên người nàng dù cách quần áo, mình cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi, chỉ đáng tiếc cho hạ diện của mình, huynh đệ, đêm nay ủy khuất đệ rồi. Nghĩ tới đây, phía dưới của Trần Thiên Minh lại uy vũ khuất dựng đứng lên.
"A!" Trương Lệ Linh hừ khẽ một tiếng. Bởi vì Trần Thiên Minh vội vàng động thủ trên dưới liên hoàn, một tay cầm lấy vú mình, một tay ở phía dưới vuốt ve, làm cho cả người nàng khó chịu.
Tuy cách quần, nhưng Trần Thiên Minh vẫn có thể cảm giác được bên trong Trương Lệ Linh dễ chịu cùng **, tiếc nuối chính là mình đã đồng ý không cởi áo quần của nàng, nếu không, mình cởi hết chăn mề của nàng ra, cảm giác chân thật bên trong cơ thể của Trương Lệ Linh, vậy thật là tốt.
Hiện giờ Trương Lệ Linh cắn chặt hàm răng, thân thể thỉnh thoảng lại giãy dụa, dưới sự khiêu khích của Trần Thiên Minh, nàng cũng bắt đầu bốc hỏa.
Mà Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh như thế, lại tăng cường động tác trên tay, ra sức sờ vuốt ngực và bên dưới của Trương Lệ Linh…
"Không… không muốn…. Em.. em chịu không nổi…" Trương Lệ Linh dùng sức giữ chặt tay của Trần Thiên Minh, thở hồng hộc. Giờ nàng hối hận, nàng biết hậu quả để cho Trần Thiên Minh sờ vuốt cách quần áo. Vốn tưởng cách lớp quần áo thfi không có lực sát thương quá lớn, nhưng dưới sự vuốt ve của Trần Thiên Minh, nàng cảm thấy lòng mình có hơi nóng rực, giống như muốn thiêu đốt mình, cả người như tan chảy.
"Em đừng lo, anh sẽ tuân thủ lời hứa của anh, sẽ không cởi quần áo của anh, nhưng anh cũng sẽ làm chuyện đàn ông nên làm, sẽ làm em lên cao trào." Trần Thiên Minh nói tới đây, bàn tay tiếp tục vuốt ve phía dưới của Trương Lệ Linh, hắn tin tưởng, dưới sự vuốt ve của hắn, Trương Lệ Linh chắc chăn sẽ đến cao trào….
"A!" Trương Lệ Linh hai mắt lẫn lộn, chân duỗi ra, kêu lớn một tiếng, sau đó nằm xuội lơ trên giường.
Nhìn thấy Trương Lệ Linh vẻ mặt ửng hồng, còn vì hưng phấn quá mà miệng nhỏ thở gấp, Trần Thiên Minh biết Trương Lệ Linh đã đạt cao trào, hắn đã làm cho nàng đạt đến cảnh giới dục tiên dục tử.
"Ừm." Trương Lệ Linh mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu. Hiện giờ nàng mong trên giường có một cái cái lỗ, để nàng có thể chui vào đó.
"Vậy tốt rồi, anh cũng muốn đi giải quyết." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn xuống trướng bồng đang dựng lên của mình, cười cười, sau đó đứng lên đi tới toilet.
"Anh…" Trương Lệ Linh thấy bóng lưng của Trần Thiên Minh, muốn nói cái gì, nhưng thủy chung cũng không nói ra.
Qua chừng nửa giờ, Trần Thiên Minh đi ra khỏi toilet, nhìn ánh mắt của hắn, đại khái đã biết hắn ở trong toilet làm chuyện gì.
"Thiên Minh, ôm em." Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh, ôn nhu nói.
"Được." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh Trương Lệ Linh,
Hiện giờ Trương Lệ Linh không có cay nghiệt như trước kia, giờ nàng như một cô mèo nhỏ ôn nhu, cố rúc sâu vào trong lòng Trần Thiên Minh.
"Em mau đi, ngày mai em còn làm việc, nhìn bộ dáng em mệt như vậy, anh cũng đau lòng lắm." Trần Thiên Minh nỉ non nói vào tai Trương Lệ Linh.
"Ừm." Trương Lệ Linh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Ở trong lòng Trần Thiên Minh, nàng cảm thấy đặc biệt ôn nhu, thoải mái, hình như tạo cho nàng cảm giác an toàn cùng thoải mái.
"Cốc cốc cốc." Ngoài cửa có người gõ cửa.
Trần Thiên Minh mở mắt, đã tám giờ, hắn nhìn sang bên cạnh đã không thấy Trương Lệ Linh, xem ra nàng đã sớm rời giường đi làm việc.
Trần Thiên Minh đi đến bên cửa, mở cửa ra, thì ra đó là Lâm Quốc.
"Lão đại, em có việc cần nói với anh."
"Sáng sớm nay, có người ở vùng ngoại ô phát hiện xác chết của Thiên Tinh." Lâm Quốc nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh.
"Cái gì?" Thiên Tinh chết rồi?" Trần Thiên Minh vừa nghe Lâm Quốc có người ở vùng ngoại ô phát hiện xác chết của Thiên Tinh, không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy." Lâm Quốc gật đầu.
"Có biết là ai giết không?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Không biết, nghe người trong cục công an nói là bị người khác đánh chết, thời gian tử vong là vào tối qua." Lâm Quốc nói.
"Chú hỏi bọn đội trưởng Lôi chưa, họ có biết việc này không?"
"Em đã hỏi, họ nói họ không biết."
"Nói như vậy, cái chết của Thiên Tinh có thể do người trong nhóm chúng làm. Thiên Tinh là kẻ giảo hoạt, võ công cũng không tệ, sẽ không khinh địch đến mức để bị đánh chết. Chỉ bọn chúng mới có thể đánh chết Thiên Tinh, vậy rốt cuộc là do tổ chức trừng phạt Thiên Tinh, hay là nguyên nhân gì khác?" Trần Thiên Minh tự nhủ. Việc này có chút kỳ quái, mình sợ Thiên Tinh đến báo thù, nhưng thật không ngờ, Thiên Tinh lại bị kẻ khác giết.
"Lão đại, em nghĩ Thiên Tinh bị người một nhà đánh chết. Bởi vì hắn phạm sai lầm, làm cho tổ chức của chúng mất đi 50kg thuốc phiện, cho nên, tổ chức của hắn mới tức giận, đánh chết hắn." Lâm Quốc nói ra cách nhìn của bản thân.
Trần Thiên Minh nghe Lâm Quốc nói như vậy, cũng gật đầu đồng ý cách nhìn của hắn: "Chú nói cũng có đạo lý, giao dịch thuốc phiện thất bại, người đầu tiên phải là Thiên Tinh, hắn tới tổ chức của hắn, báo cáo với họ mọi chuyện đã thất bại, sau đó tổ chức hắn nổi cơn thịnh nộ, đánh chết hắn.
Trần Thiên Minh và Lâm Quốc tuyệt đối không ngờ, Thiên Tinh chết, lại nguyên do vì Thái Đông Phong sợ việc mình chơi đùa phụ nữ mà chậm trễ thời gian bị sư phụ biết, nên giết Thiên Tinh, giết người diệt khẩu.
"Chúng ta nên làm sao bây giờ?" Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
"Chú đi tìm hiểu thêm chút tin tức, anh phỏng chừng kẻ giết Thiên Tinh lần này, không ai khác chính là tiểu sư đệ của chúng. Lúc ấy Thiên Tinh đã nhận ra anh, anh sợ hắn báo với người tổ chức của chúng, bảo chúng tìm anh báo thù." Trần Thiên Minh nghĩ tới đây, lập tức vì người thân của mình mà lo lắng.
"Được, em liền phái người đi tìm hiểu một chút, lão đai, anh cũng phải cẩn thận một chút.
Lâm Quốc nói xong, liền đi ra ngoài.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Trần Thiên Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm sự trầm trọng, lâm vào trầm tư. Hiện giờ mọi chuyện càng ngày càng rắc rồi nhiều hơn, Thiên Tinh Bang bị diệt, vốn tưởng Thiên Tinh trốn thoát, sẽ muốn tìm mình báo thù, giờ Thiên Tinh lại bị người ta giết chết. Vậy kẻ muốn đối phó mình sẽ không còn, nhưng không biết tên tiểu sư đệ đó là ai. Nhưng, việc này lại đơn giản như vậy sao?
Đúng rồi, lần trước chơi đùa Diệp Đại Vĩ, bởi vì mấy ngày nay bận rộn, chưa từng hỏi qua chuyện này, không biết câu lạc bộ đem của hắn đóng chưa? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cầm điện thoại di động lên, gọi cho Trương Ngạn Thanh, chuyện này trước giao cho hắn, giờ hỏi hắn để biết.
"Ngạn Thanh, chuyện bên Diệp Đại Vĩ làm thế nào rồi?" Trần Thiên Minh nói vào di động.
"Đã lo ổn thỏa, em đã chuẩn bị quan hệ rất tốt, bọn họ lại bắt quả tang tại trận, trong thời gian này Diệp Đại Vĩ vô cùng phiền toái rồi." Trương Ngạn Thanh nói.
"Tốt, rất tốt." Trần Thiên Minh nghe Diệp Đại Vĩ gặp phiền toái hình như rất khoái, trong lòng hắn cũng vui vẻ không ít. À, hình như sáng nay mình có tiết dạy, là hai tiết cuối cùng. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh đi ra ngoài cửa, phải về trường nhìn một cái, nếu như Lý hiệu trưởng lại nổi điên lên.
……………..
Trở lại trường, Trần Thiên Minh nhìn vào bảng, còn chưa tới tiết của mình, hay là quay về phòng làm việc ngồi đã! Thuận tiên xem Hà Đào có ở đó không, cùng nàng tâm sự, cho dù không nói chuyện, ở bên cạnh nàng cảm nhận chút hơi thở của nàng cũng tốt.
Đi đến thư viện dưới lầu, Phạm Văn Đình từ bên trong đi ra, theo sau là Lý hiệu trưởng.
Không thể nào? Hai người bọn họ đang quyến rũ nhau sao? Trần Thiên Minh trong lòng có chút không thoải mái, nguyên nhân hắn không thoải mái chủ yếu là gặp phải xui xẻo quá lớn. Một kẻ không thể nào xấu hơn nữa như Lý hiệu trưởng, một người xinh đẹp đến không thể đẹp hơn như Phạm Văn Đình, sao có thể quyến rũ nhau? Vậy không phải nói xã hội không công bằng sao?
"Tiểu Đình, em có rảnh không? Có thì nói, đêm nay anh mời em đến cây lạc bộ đêm trong huyện hát karaoke." Lý hiệu trưởng vừa nói vừa cười dâm nhìn Phạm Văn Đình.
"Ngại quá, Lý hiệu trưởng, đêm nay em không rảnh." Phạm Văn Đình lắc đầu, nói.
"Vậy khi nào em rảnh?" Lương Thi Mạn đuổi sát không buông, hình như nhất định phải hỏi cho ra.
Trần Thiên Minh ở phía sau Lý hiệu trưởng nghe được lời này, liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, thì ra, da mặt dày là như thế, người ta đã nói không rảnh, đó là cự tuyệt ông, sao ông lại còn hỏi thêm không buông nữa?
"Lý hiệu trưởng, thật ra em rất muốn cùng đi câu lạc bộ đêm hát karaoke với anh." Phạm Văn Đình nhìn Lý hiệu trưởng cười duyên, nói.
Lý hiệu trưởng nhìn Phạm Văn Đình cười rất mê người, cảm giác trái tim cũng đã nhảy ra, hắn nhìn một chút bộ ngực càng lúc càng đầy đặn của Phạm Văn Đình, nuốt nuốt nước miếng, cao hứng nói: "Có đúng không? Tiểu Đình, như vậy thật sự rất tốt! Anh đi đặt phòng ngay." Lý hiệu trưởng vừa nói vừa lấy di động của mình ra.
"Nhưng… Lý hiệu trưởng, anh có điều chưa biết, trong thời gian này chẳng biết ai hướng ông xã em làm một tiểu báo cáo, nói em thường xuyên quyến rũ đàn ông ở bên ngoài, giờ hắn đang tra em, cho nên, buổi tối em không dám đi ra ngoài! Ôi!" Phạm Văn Đình thở dài nhẹ một hơi, đáng tiếc nói.