Trần Thiên Minh rốt cục có hậu thuẫn gì để bây giờ người trong thành phố cũng giúp hắn? Lý hiệu trưởng cảm thấy rất kỳ quái. Xem ra mình phải cẩn thân mới được không thì sẽ có lúc làm hại chính mình. Nghĩ vậy hắn lại thấy sợ hãi. Hắn lại cười nịnh bợ với Trần Thiên Minh.
"Lý hiệu trưởng, ông không nên như vậy. Hãy nghĩ xem trước kia ông đối xử với tôi như thế nào, bây giờ cũng không nên cười với tôi như vậy. Tôi biết nụ cười của ông ẩn giấu âm mưu thâm hiểm muốn làm hại tôi" Trần Thiên Minh hiểu rõ gã hiệu trưởng đầu heo này. Nếu như không phải hắn muốn tránh rắc rối thì hắn đã đá cho Lý hiệu trưởng một cái.
"Ôi, Thiên Minh cho dù cậu có nói gì thì tôi vẫn nói đó chỉ là hiểu lầm, hơn nữa đó là thông báo của cục giáo dục. Tôi nói thật cho cậu biết, cậu không được cho người khác biết, đó là Diệp Đại Vĩ đâm sau lưng cậu" Lý hiệu trưởng để lấy được sự tín nhiệm của Trần Thiên Minh đã bán đứng Diệp Đại Vĩ.
"Diệp Đại Vĩ?" Trần Thiên Minh hỏi lại.
"Đúng vậy, hắn thông đồng với người ở cục giáo dục, tôi chỉ là một hiệu trưởng nhỏ nhoi. Tôi muốn giúp cậu cũng bất lực" Lý hiệu trưởng nói rất rõ ràng, oan có đầu, nợ có chủ. Ông ta muốn Trần Thiên Minh tìm Diệp Đại Vĩ báo thù, mọi chuyện không liên quan gì đến ông ta.
"Ừ, tôi biết, tôi sẽ tìm hắn" Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Vậy là tốt rồi, tốt rồi" Lý hiệu trưởng lau mồ hôi trán.
"Nhưng, sau này tôi cũng đối xử tốt với ông" Trần Thiên Minh cười âm hiểm nói với hiệu trưởng Lý. Cứ coi như mọi chuyện do Diệp Đại Vĩ gây ra, nhưng ông ta là hiệu trưởng, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm. Hắn chưa ngờ nghệch đến mức tin lời ông ta.
"Cái gì?" Lý hiệu trưởng ngây người.
"Tránh ra, tôi muốn thu thập đồ đạc. Người khôn thì không ngáng đường người khác. Không ngáng đường người khác thì cũng không phải người khôn" Trần Thiên Minh vừa mắng vừa đi về phía khu ký túc xá.
Trần Thiên Minh thu thập một ít đồ đạc, dù sao thì hắn cũng không có nhiều đồ đạc, chiếc giường thì của nhà trường không thể mang đi. Hắn chỉ mang một ít sách và quần áo để lên xe là được.
"Thầy" Một tiếng gọi vang lên ngoài cửa. Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn thì ra đó là Tiểu Hồng.
"Tiểu Hồng, em tan học rồi sao?" Trần Thiên Minh cười hỏi Tiểu Hồng.
"Đúng vậy, em tan học rồi, thầy, thầy muốn đi đúng không? Thầy không dạy bọn em nữa sao?" Tiểu Hồng buồn rầu nói.
"Đúng vậy, thầy chuyển đến dạy ở thành phố. Tuần sau sẽ ghi danh" Trần Thiên Minh trả lời.
"Ồ, nguyên lai là thế. Mấy người ở trường lại nói thầy giở trò lưu manh bên ngoài nên bị sa thải rồi, bây giờ dạy chúng em môn chính trị là một thầy giáo khác, em buồn muốn chết" Tiểu Hồng vừa khóc vừa nói.
"Em lo lắng thầy gặp chuyện không may" Tiểu Hồng trả lời.
"Không có chuyện gì, bây giờ không phải rất tốt sao? Em đừng khóc nữa" Trần Thiên Minh vừa nói vừa giúp Tiểu Hồng lau nước mắt.
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh giúp mình lau nước mắt, nàng kích động nhào vào lòng Trần Thiên Minh khóc òa lên.
"Đừng khóc, ngoan nào, em như thế này, người khác trông thấy lại bảo thầy khi dễ em"
Trần Thiên Minh cảm thấy ngực của Tiểu Hồng đè nặng lên hắn, hắn cảm giác thấy một vật mềm nhũn làm cho hắn thấy cực kỳ sảng khoái.
"Thầy, thầy phải đi, em sao có thể không khóc được?" Tiểu Hồng vừa khóc vừa nói: "Thầy từng hứa chuyện của em, bây giờ phải làm sao đây?"
"Thầy đồng ý chuyện của em?" Trần Thiên Minh ngây người, hắn đã đồng ý với Tiểu Hồng chuyện gì vậy?
"Đúng vậy, thầy nói khi em trưởng thành thì sẽ là bạn gái của thầy. Bây giờ em mười bảy tuổi, qua năm sau em sẽ mười tám, đến tuổi trưởng thành khi đó em có thể trở thành bạn gái của thầy" Tiểu Hồng càng nói càng kích động nhưng nàng không khóc nữa.
"Thầy, thầy có nói khi em mười tám tuổi thì sẽ là bạn gái của thầy sao?" Trần Thiên Minh ngẩn người, mình nói lúc nào nhỉ? Sao mình lại không nhớ chút nào nhỉ?
"Thầy nói mà bây giờ thầy không giữ lời phải không? Hu, hu, hu" Tiểu Hồng lại bắt đầu khóc, tiếng khóc mỗi lúc một to.
"Đừng khóc, em đừng khóc, em còn khóc thì lời đồn đại khi xưa sẽ thành sự thật. Người khác thấy chúng ta như vậy sẽ nói thầy giở trò lưu manh với em" Trần Thiên Minh vội đẩy Tiểu Hồng ra.
"Cứ để cho họ nghĩ thế, thầy nói xem có đúng không?" Tiểu Hồng nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Thì, thì" Trần Thiên Minh đau khổ nói. Hắn trước kia thì không có chuyện gì nhưng hoàn cảnh hiện tai của hắn thì không thể như thế được.
"Được, em không khóc nữa" Tiểu Hồng vừa lau nước mắt vừa cười, nàng thẹn thùng liếc nhìn Trần Thiên Minh.
"Trời ơi, sao mọi thứ đến nhanh mà đi cũng nhanh thế" Trần Thiên Minh thầm kêu lên trong lòng.
"Thầy à, thầy chuyển đến trường nào trong thành phố?" Tiểu Hồng đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
"Trường trung học số chín" Trần Thiên Minh trả lời.
"Ồ, trường trung học số chín ở thành phố, em biết rồi" Tiểu Hồng cười giảo hoạt rồi nàng nói tiếp với Trần Thiên Minh: "Thầy, để em giúp thầy thu dọn đồ đạc" Nói xong nàng liền bắt đầu gấp đống quần áo trên giường, sau đó gấp chăn màn. Nàng làm rất nhanh làm Trần Thiên Minh thở dài, thầm nghĩ, phụ nữ đúng là trời sinh ra để làm những việc này.
Tiểu Hồng đem quần áo và đồ đạc của Trần Thiên Minh để sang một bên rồi nàng cho tất cả vào túi xách và hộp giấy. Khi mọi việc xong xuôi nàng vỗ tay cười nói với Trần Thiên Minh: "Thầy, đã xong rồi. Em có việc phải đi, gặp lại thầy sau nhé" Nói xong nàng vẫy tay chào Trần Thiên Minh rồi đi ra ngoài.
"Sau này còn gặp lại ư? Xem ra rất khó có cơ hội gặp lại, ha, ha" Trần Thiên Minh tự nhủ trong lòng. Hắn đem tất cả hành lý bỏ vào trong xe rồi quay lại phòng kiểm tra xem có bỏ quên gì không rồi hắn đi ra lái xe đi. Hắn lái đi về Lưu gia thôn thăm Mỹ Cầm cùng mẹ của nàng.
Khi về tới Lưu gia thôn. Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh đến, nàng rất vui vẻ quanh quẩn bên cạnh Trần Thiên Minh, nói cười như một con chim nhỏ.
Mà mẹ của Mỹ Cầm cùng vui vẻ không kém, bà làm thêm thức ăn, rồi cùng Trần Thiên Minh uống hết hai chén trà. Nhưng Trần Thiên Minh lại muốn đi xem xét quanh nhà một chút để xem có cần bổ sung gì cho gia đình Mỹ Cầm không.
Buổi tối, ăn cơm xong, Trần Thiên Minh và Lưu mỹ Cầm trốn ở trong phòng nói chuyện tâm tình.
"Mỹ Cầm, mấy ngày nay em có nghĩ đến anh không?" Trần Thiên Minh ôm Lưu Mỹ Cầm, hắn vừa vuốt ve cái bụng của nàng vừa thì thào bên tai nàng.
"Có, ngày nào em cũng nghĩ tới anh. Em còn sợ anh gặp chuyện không may. Em thấy buồn lắm" Lưu Mỹ Cầm buồn rầu nói với Trần Thiên Minh.
"Anh cũng vậy, ngày nào cũng nhớ đến em" Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh,anh không báo thù được không? Chúng ta sống ở nông thôn một cuộc sống an nhàn, thoải mái" Lưu Mỹ Cầm dùng ngón tay miết nhẹ lên ngực Trần Thiên Minh.
"Mỹ Cầm, trước kia em nói điều này thì được nhưng bây giờ thì không dược nữa rồi. Tiểu Hào vì anh mà chết, anh phải báo thù cho cậu ấy. Anh phải giết chết tên Thái Đông Phong, báo thù cho Tiểu Hào" Trần Thiên Minh nghiến răng nói.
"Vậy anh phải cẩn thận, cho dù anh không vì em thì cũng vì đứa con trong bụng" Lưu Mỹ Cầm cúi đầu, buồn rầu nói
"Được, anh sẽ cẩn thận. Sư phụ của anh cũng ở đây, còn có cả sư huynh cũng giúp anh. Anh sẽ không sao đâu" Trần Thiên Minh an ủi Lưu Mỹ Cầm.
"Mỹ Cầm, sợ bọn chúng trả thù nên anh sẽ ít về đây thăm em. Em phải giữ gìn thân thể, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh, anh sẽ cho Ngạn Thanh lái xe đưa anh quay lại ở đây với em và mẹ mấy ngày. Em không được buồn phiền" Trần Thiên Minh nói.
"Vậy cũng tốt" Lưu Mỹ Cầm nói.
"Trong cái thẻ này có hai mươi vạn, đây là món tiền tiết kiệm cuối cùng của anh. Nếu anh xảy ra chuyện gì, em hãy nuôi dưỡng con của chúng ta cho tốt, hãy tìm một người tốt bụng rồi gả cho người đó" Giọng của Trần Thiên Minh càng lúc càng nhỏ. Lần trước nếu không xuất hiện kỳ tích thì hắn đã bị Thái Đông Phong hại chết rồi.
"Em không cần tiền của anh, em chỉ càn anh vô sự" Lưu Mỹ Cầm thổn thức khóc.
"Anh nói là nếu vạn nhất xảy ra chuyện không may thôi. Bây giờ cả sư phụ và sư huynh cùng giúp anh. Đặc biệt là sư huynh, anh ấy cũng là một lãnh đạo trên thành phố, chính anh ấy giúp anh chuyển lên thành phố. Nếu không phải sợ nguy hiểm cho em thì anh cũng chuyển em lên thành phố luôn" Trần Thiên Minh nói.
"Người em như này, em ở lại Lưu gia thôn sẽ tốt hơn" Mỹ Cầm thẹn thùng nói.
Mẹ của nàng đã nói cho hàng xóm biết nàng đã lấy chồng, bây giờ ở nhà để dưỡng thai. Nếu bây giờ nàng lại đến trường thì mọi chuyện sẽ lộ tẩy.
"Được, em cứ nghỉ ngơi trong vòng một năm. Dù sao anh cũng đã gánh vác trách nhiệm thay em. Mẹ kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Em phải đưa tiền cho mẹ, biết không?" Trần Thiêmn Minh hôn Mỹ Cầm rồi nói với nàng.
"Em biết, mỗi lần em trở về, em đều đưa cho mẹ rất nhiều tiền. Mẹ nói anh là con rể tốt, chỉ là anh ít đến thăm mẹ quá" Lưu Mỹ Cầm mỉm cười ngọt ngào. Mẹ nàng chỉ cần thấy tiền là vui vẻ nhưng nàng không trách mẹ, chung quy cũng tại cái nghèo làm cho con người ta như thế.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực Mỹ Cầm. Mỗi lần chạm vào hắn lại cảm giác nó lại to hơn một chút, giờ đây nó cũng lớn không khác gì so với của chị Yến.
Lưu Mỹ Cầm bị Trần Thiên Minh vuốt ve như vậy hai mắt nàng khẽ nhắm lại, hai tay nàng bấu chặt quần áo Trần Thiên Minh, hạnh phúc hưởng thụ cảm giác ngọt ngào đó.
"Mỹ Cầm, thân thể em bây giờ làm chuyện kia được không?" Trần Thiên Minh khẽ hỏi nhỏ Mỹ Cầm.
"Cũng được, nhưng không thoải mái lắm. Hôm trước chị Yến gọi điện thoại bảo em phải cẩn thận giữ gìn, chị ấy cũng bảo em không được làm …." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nói.
"Vậy thì anh chỉ vuốt ve, âu yếm em thôi" Trần Thiên Minh nói xong, tay hắn lần ra sau lưng Mỹ Cầm cởi dây nịt áo của nàng. Bây giờ có thể nói hắn là một cao thủ trong việc ăn nói, lời nói khéo léo không để lộ chút sơ sót gì.
"Ừ" Lưu Mỹ Cầm khẽ nghiêm mặt lại.
Trần Thiên Minh đã cởi xong dây nịt áo của Mỹ Cầm. Hắn cởi áo nàng kéo áo nàng xuống để lộ ra một cái áo nịt ngực màu đen. Hắn kéo áo nịt xuống rồi hắn cúi đầu xuống ngậm lấy hai trái dào nhỏ của nàng.
"Đừng……" Lưu Mỹ Cầm khẽ rên lên. Đang mang thai nhưng nàng rất muốn làm chuyện đó với Trần Thiên Minh. Chỉ là do cơ thể nàng không khỏe nên nàng vẫn đè nén dục hỏa trong lòng xuống, giờ đây Trần Thiên Minh vuốt ve cơ thể nàng như vậy, dục hỏa trong lòng nàng lại từ từ bốc lên.
Nghe thấy âm thanh rên rỉ của Mỹ Cầm. Trần Thiên Minh không ngừng lại. Hắn vừa dùng miệng âu yến cơ thể nàng, hai tay hắn tiếp túc vuốt ve khắp người nàng.
Trần Thiên Minh tiếp tục dùng đầu lưỡi của mình chơi đùa với hai trái đào của nàng.
"A…." Lưu Mỹ Cầm hưng phấn khẽ rên lên. Lưỡi của Trần Thiên Minh giống như ngọn lửa, nó đi đến đâu chỗ đó bốc hỏa.