"Hèn gì!"Trần Thiên Minh đại ngộ. Nguyên lai Chung Oánh quả thật đã học qua khinh công, trách sao mình không bắt được, xem ra, mình ngoại trừ Hương Ba Công, mọi cái khác đều chưa học, trong một tháng này, nhất định tại Huyền Môn học một ít. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh lại càng thêm nóng lòng chờ mong.
Cơm nước xong, họ bắt đầu leo núi. Vừa bắt đầu, bọn Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh vui vẻ vượt lên trước Chung Hướng Lượng và Trần Thiên Minh, còn bảo bọn họ phải nhanh lên một chút. Thế nhưng, càng về sau đường càng khó đi, qua một lúc sau thì cả bọn Lâm Quốc bắt đầu thở dốc.
"Sư phụ, đường còn bao xa?" Trương Ngạn Thanh hỏi Chung Hướng Lượng… "Hiện tại đã đi được hai giờ, chắc còn khoảng ba giờ đi đường nữa." Chung Hướng Lượng nói.
"Đường khó đi quá." Tiểu Tô khổ sở nói. Bởi vì đường núi này căn bản không giống đường, đường lại hẹp, cấy cối chằng chịt, chẳng khác nào không có đường đi.
"Đây chính là lúc rèn luyện các ngươi, hãy cố vận khí đi, như vậy sẽ đỡ mệt hơn." Chung Hướng Lượng cười nói với bọn họ.
Cứ như vậy đi mấy giờ liền, ngoại trừ Chung Hướng Lượng và Trần Thiên Minh, những người khác đều mồ hôi đầm đìa. Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói vận khí sẽ đỡ mệt nên hắn cũng làm thử, quả nhiên không mệt mà lại đi rất nhanh.
Chung Oánh tuy đã học qua khinh công nhưng công lực kém, hiện tại trán đã đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Còn bọn Lâm Quốc thì thảm rồi, mặt khó coi thở như trâu, mổ hôi như tắm. Trương Ngạn Thanh kêu: "Chúng ta có nên nghỉ một chút hay không? Mệt quá rồi!"
"Còn một giờ nữa thôi, các ngươi kiên trì chút là được. Tiểu Oánh còn cố nổi không? Có muốn ba cõng không nè?" Chung Hướng Lượng quan tâm hỏi Chung Oánh.
"Không sao, con tiếp tục được." Chung Oánh khuôn mặt khả ái lại vẫn kiên trì, lắc đầu kiên định nói.
"Lão đại, cõng em chút được không? Cứ thế này, khi đến Huyền Môn thì chân chắc không còn của em nữa." Tiểu tô nhìn Trần Thiên Minh cười khổ.
"Xem chú kìa. Không chịu đựng bằng Ttiểu Oánh nữa. Vậy là thế nào?" Trần Thiên Minh trợn mắt nhìn Tiểu Tô mắng.
"Em mệt mà, Tiểu Oánh không phải đã học khinh công sao? Làm sao giống em được. Còn lão đại, võ công cao cường đi mấy giờ mà không sao hết, em làm sao bằng đây, anh thương em cõng em một tí được không?" Tiểu Tô cầu xin Trần Thiên Minh.
"Tiểu Tô, chú có phải là con gái không?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Tô.
"Tất nhiên là không."Tiểu Tô lắc đầu, Lão đại hỏi kì thế, con gái hay không lẽ nào hắn không biết.
"Vậy thì tốt." Trần Thiên Minh nói.
"Lão đại, anh chưa trả lời em?" Tiểu Tô lại năn nỉ.
"Anh đã trả lời rồi đó, anh chỉ hứng thú với con gái, thích cõng con gái, còn đàn ông, chú thỉnh cao nhân khác đi."Trần Thiên Minh cười nói.
"Hầy, không cõng thì thôi, cố thì cố." Tiểu Tô bất đắc dĩ nói
Rốt cục cũng tới tổng đàn Huyền Môn, mấy tòa miếu thờ đã xuất hiện trước mắt. Miếu thờ này có vẻ cổ kính, có vẻ cổ xưa lắm rồi.
"Tới rồi, đây là Huyền Môn." Chung Hướng Lượng chỉ vào miếu thờ phía trước vui vẻ nói.
"Ai, rốt cục cũng tới." Bọn Lâm Quốc thở dài một tiếng, sau đó lăn ra đất thở hồng hộc, Tểu Tô thì đang xoa bóp chân mình.
"Sư huynh, đường thực sự khó đi, lại còn không biết đường nào mà đi" Trần Thiên Minh nghĩ lại đường đi vừa rồi, nếu bảo hắn đi trở về, thì nhất định không nhớ nổi đường, lại còn bị lạc.
"Đúng vậy, Huyền Môn chúng ta ở sâu trong núi, trong núi lại có núi, trong rừng lại có rừng, làm cho người ta không thể nào tìm được, bởi thé nên chúng ta tìm được đường là nhờ ám hiệu. Người đã tới một lần, lầu sau thì đường lại khác, tìm không được." Chung Hướng Lượng nói.
"Úi." Trần Thiên Minh cười khổ. Hắn còn tính cứ một hai ngày xuống núi vào thị trấn chơi, hiện tại xem ra không được rồi.
"Đi, chúng ta đi." Chung Hướng Lượng nói với mọi người, sau đó hắn đi tới trước. Trần Thiên Minh kéo bọn Lâm Quốc đứng lên, theo sau Chung Hướng Lượng.
Vao Huyền Môn, có một đệ tử ăn mặc như hòa thượng nói chuyện với Chung Hướng Lượng, sau đó đi vào bẩm báo.
Đi tới phòng như phòng khách, Chung Hướng Lượng quay lại nói với mọi người: "Mọi người ngồi nghỉ một chút, chờ anh một chút, anh đi tìm họ." Chung Hướng Lượng nói xong liền đi vào một gian phòng.
Những phòng này liền nhau, thật giống như những đại đình viện xưa. Mọi người như tiến vào một nơi lộng lẫy, nhìn chổ nào cũng có điểm kỳ quái.
"Lão đại, những cái bình ở đây, có phải là đã có lịch sử mấy trăm năm rồi không?" Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
"Anh cũng không biết, hay em thử lấy vài cái mang ra ngoài bán thử là biết đúng hay không?" Trần Thiên Minh cố ý chọc Lâm Quốc.
"Đúng, lão đại, nếu quả thật là đồ cổ, chúng ta giàu to rồi." Lâm Quốc vui vẻ nói.
"Anh khinh, dòm lại mình đi, nếu quả thật là chúng ta lấy đồ cổ này, mỗi người Huyền Môn võ công đều cao cường, họ sẽ bỏ qua sao? Sợ lúc đó chưa có tiền đã mất mạng." Trần Thiên Minh đe dọa Lâm Quốc
"Đúng đúng." Lâm Quốc nói.
"Chúi ngoài những câu này, còn biết câu khác không?" Trần Thiên Minh nghe Lâm Quốc luôn nói "đúng, đúng" tức giận nói.
"Đúng đúng" Lâm Quốc lại nói.
Trần Thiên Minh hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Quốc, không nói gì nữa, mẹ nó, học Hỗn Nguyên Công một tháng, sao càng học càng ngốc. sao không gọi là ngu ngốc đi, hên mà mình không học. Trần Thiên Minh có chút hả hê trong lòng.
"Chị Tiểu Ny." Chung Oánh reo lên vui vẻ sau đó chạy ào về phía cô gái đang từ bên ngoài đi tới.
"Tiểu Oánh, em tới rồi." Một giọng thanh thúy như chim vàng oanh truyền tới lỗ tai Trần Thiên Minh.
Hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây người. Thì ra cô gái mà Chung Oánh đang ôm, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ăn mặc trang phục cổ trang, vóc người thon thả, mặt như hoa đào, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ như son. Chỉ có không được hoàn mĩ chổ là ăn mặc trường bào rộng thùng thình, nhìn không thấy được ngực nơi nào, cao hay không cao, tròn hay không tròn. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Ôi, Trần Thiên Minh nghĩ đáng tiếc hơn chính là, người đẹp như vậy, lại là người của Huyền Môn, vì sao biết bao nhiêu nơi không chọn, lại chui vào cái Huyền Môn này, thật sự là đáng giận, nếu đi ra bên ngoài, một trăm đàn ông thì sẽ có 110 người thích.
"Đúng vậy, chị Tiểu Ny, chị nhứ em không? Em thì luôn chờ tới hè để gặp chị, cùng chị học võ công!" Chung Oánh vui vẻ nói.
"Đương nhiên là nhớ em gái đáng yêu rồi, em biết không, chị ở đây buồn muốn chết, nghe sư phụ nói, nghỉ hè em sẽ trở lại, chị luôn trông ngóng!" Người đẹp được gọi là chị Tiểu Ny nói.
"Chị Tiểu Ny, em lần này không chỉ tới một mình, còn mang theo mấy anh trai nữa, chúng mình chơi vui rồi." Chung Oánh vỗ tay cười nói.
"Thật không?" Tiểu Ny nói. Nàng vừa nói vừa nhìn bốn người Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy mĩ nữ nhìn mình, liền triển khai mười phần mị lực của đàn ông tươi cười với nàng. Còn tưởng rằng nơi đây không thể ngắm mỹ nữ, nghĩ không ra Huyền Môn lại có mỹ nữ xinh đẹp thế, đáng tiếc là mỹ nữ lại xuất gia.
"Chào mọi người!" Tiểu Ny lễ phép cười với bọn Trần Thiên Minh.
"Chào em, người đẹp." Trần Thiên Minh mở miệng cười, cố quan hệ tốt với người đẹp, trong một tháng cùng chơi đùa với nàng không, không biết nàng có biếtchơi bài tú lơ khơ không? Bất quá không sao, nếu nàng không biết mình sẽ dạy. Hay nhất là trong một tháng nàng cũng chưa biết chơi, vậy mình có thể dạy một tháng, vậy mình sẽ không buồn chán nữa.
"Anh Thiên Minh, anh đang làm gì? Mặt anh bị chuột rút sao mà bây giờ vẫn cười?" Chung Oánh là con nít quỷ, hình như đã phát hiện sự háo sắc của Trần Thiên Minh.
"Không có gì, anh đang vui mà, anh sẽ có nhiều người cùng tham gia học võ công" Trần Thiên Minh lại nhăn mặt, nghiêm trang nói. Không biết người đẹp Tiểu Ny có học Hương Ba Công không? Không biết có thể cùng mình song tu một chút? Trở về thành phố M có thể cùng nhau luyện Hương Ba Công. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh đã thấy hưng phấn cười thầm trong lòng.
"Ta đại diện Huyền Môn hoan nghênh mọi người đã đến." Một giọng nói từ xa vọng lại.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một hòa thượng năm sáu mươi tuổi đi tới, cười nói với họ.
"Thiên Minh, anh giới thiệu một chút." Chung Hướng Lượng đứng bên phải hòa thượng nói với Trần Thiên Minh: "Đây là đại sư huynh của chúng ta, Trí Hải sư huynh"
Sau đó hắn chỉ vào một nam nhân khoảng năm mươi và một nữ nhân khoảng bốn mươi nói: "Đây là nhị sư huynh Trí Thâm sư huynh, tam sư tỷ Trí Tĩnh sư tỉ."
Trần Thiên Minh nhìn qua hai người đại sư huynh và nhị sư huynh, sau đó liền tỉ mỉ quan sát tam sư tỷ Trí Tĩnh. Tuy rằng Trí Tĩnh ăn mặc cùng tiểu Ny giống nhau, nhưng không giấu được vẻ thành thục của nữ nhân, khuôn mặt vẫn đẹp dù có vết tích của năm tháng, nhưng nghĩ lại, lúc Trí Tĩnh còn trẻ, nhất định là nữ nhân phi thường xinh đẹp. Đáng tiếc lại xuất gia. Lòng Trần Thiên Minh thầm nói.
Chung Hướng Lượng chỉ vào hai thanh niên đi theo nói với Trần Thiên Minh: "Đây là đồ đệ của Trí Hải đại sư huynh: Lý Quân; dây là đồ đệ của Trí Thâm nhị sư huynh Bàng Chí Dũng." Chung Hướng Lượng nhìn quanh một chút, chỉ vào Tiểu Ny nói: "Đây là đồ đệ của Trí Tĩnh sư tỷ Ngả Tiểu Ny. Bọn họ đều là tục gia đệ tử, các chú phải kết thân với họ."
"Cái gì? Người đẹp Ngả Tiểu Ny là đệ tử tục gia?" Trần Thiên Minh trong lòng vui vẻ kêu lên. Thật tốt quá, Ngả Tiểu Ny không phải là người xuất gia, có thể đeo đuổi, có thể kết hôn sinh con có thể luyện một chút công phu đặc thù. Trần Thiên Minh ngày càng vui vẻ, xem ra lần này đi Huyền Môn rất hay. Bởi vì có thể cùng mỹ nữ luyện công, chuyện đó sảng khoái biết chừng nào! Hơn nữa vừa nghe sư huynh nói, Ngả Tiểu Ny là đệ tử của tam sư tỷ, là chất nữ của sư phụ, không biết Huyền Môn có quy định gì không… vãn bối nhất định phải nghe lời tiền bối?