Bàng chí dùng ngồi ở một bên ăn cơm nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thiên Minh và Ngả Tiểu Ny dường như rất thân mật, hai tròng mắt hắn tối sầm lại. Hắn từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Ngả Tiểu Ny, mặc dù quan hệ của họ lúc đó vẫn còn là sư huynh sư muội thuần khiết, nhưng Bàng Chí Dũng vẫn tin tưởng, nếu chờ thêm 2, 3 năm nữa, Ngả Tiểu Ny nhất định sẽ hiệu sự khổ tâm của gã, cùng hắn ở chung. Nhưng, hắn giờ lại phát hiện, từ khi mấy người Trần Thiên Minh, lên núi, Ngả Tiểu Ny hình như có tâm sự.
Kỳ thật, Bàng Chí Dũng cũng không biết, Ngả Tiểu Ny có tâm sự là bởi vì hành vi lưu manh của Trần Thiên Minh, nàng là một cô gái thuần khiết, mà tiểu sư thúc lại muốn lưu manh với nàng, nàng làm sao mà không có tâm sự chứ?
Trần Thiên Minh và Ngả Tiểu Ny vừa ngồi xuống, Chung Oánh ở bên kia thấy vậy liền chạy đến, ngồi đối diện với bọn họ. Mà Lâm Quốc trông thấy Trần Thiên Minh ngồi đó, cũng mang cơm đến ăn cùng.
"Cơm này càng ngày càng khó ăn!" Tiểu Tô vừa ăn vừa nói.
"Đúng vậy, quá là khó ăn, vừa mới đầu ăn còn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ ăn, lại cảm thấy không thể ăn nổi." Lâm Quốc lắc đầu nói.
"Không, không còn mà." Trương Ngạn Thanh suy nghĩ một chút, nói.
"Đúng là phải còn, đêm nay lấy ra mọi người cũng ăn, nếu không có chút thịt, ta thấy ngày mai mọi người không có khí lực luyện công đây." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Nhìn vẻ mặt tiểu tử Trương Ngạn Thanh này, chắc chắn là hắn muốn nuốt cả, M, hắn sao lại như thế chứ? Mọi người là huynh đệ mà, phải có phúc cùng hưởng chứ!
"Rồi, được rồi!" Trương Ngạn Thanh bất đắc dĩ nói. Vốn hắn còn muốn để mình chậm rãi hương thụ, nhưng thấy ánh mắt của Trần Thiên Minh, hắn lại không dám nữa.
"Tiểu Ny, em không phải người xuất gia, hẳn là có thể ăn thịt chứ?" Trần Thiên Minh lấy lòng Ngả Tiểu Ny.
"Em có thể." Ngả Tiểu Ny cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh.
"CHúng ta lén mang một chút đồ hộp lên đây, nếu không, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Xem ra mình muốn đêm tối trên núi, trời tối không nhìn rõ để cùng Ngả Tiểu Ny hưởng thụ.
"Không, em không ăn, cho tới giờ em cũng chưa ăn thịt." Ngả Tiểu Ny lắc đầu, nói.
"Em không dám ăn sao?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Dù sao, ở Huyền Môn ăn thịt là không được. Muốn ăn, chỉ có ăn ở bên ngoài.
"Không phải là không dám, là không nghĩ đến." Ngả Tiểu Ny nói.
"Thiên Minh ca ca, em cũng muốn ăn." Chung Oánh nghe thấy Trần Thiên Minh cùng Ngả Tiểu Ny nói chuyện, cô bé cũng cao hứng nói. Xem ra, cô bé cả ngày ăn chay cũng đã chán rồi.
"Em ăn cái gì hả, tiểu hài tử, phải ăn nhiều rau một chút, như vậy lớn lên vóc dáng mới có thể đẹp được, giống như là Tiểu Ny vậy." Trần Thiên Minh vừa nói vừa mê đắm nhìn bộ ngực của Ngả Tiểu Ny, trước thì không rõ lắm, không thể tưởng tượng ra được, nhưng bây giờ hắn đã chạm qua, đã có thể phát huy sức tưởng tượng rất nhiều rồi.
"Hừ, anh không cho em ăn, em lát nữa đi mạch với chưởng môn sư bá, nói các anh ăn thịt trong Huyền Môn." Chung Oánh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, uy hiếp.
"Vậy, được rồi." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ gật đầu. Ôi, đúng là đáng tới không tới, không nền tới thì lại tới.
Đúng là tự mang đá đập chân mình mà.
Lúc này, đám Lâm Quốc mới đem ánh mắt oán hận nhìn Trần Thiên Minh, thịt hộp vốn cũng không còn nhiều, mà Trần Thiên Minh còn kéo thêm nhiều người như vậy đến ăn, đến lúc đó càng ít rồi.
"Thiên Minh ca ca, anh thật tốt, em đối với em tốt quá." Chung Oánh ngọt ngào cười với Trần Thiên Minh.
"Tất nhiên mà." Trần Thiên Minh cười khổ, ai kêu mình bị nàng tóm được nhược điểm, có thể phản đối nàng sao?
Cơm nước xong xuôi, đám Trần Thiên Minh lén lút chuồn về phòng.
Nghĩ đến việc tối có thể ăn đồ hộp, bọn họ rất cao hứng.
"Lão đại, anh không nên nói trong lúc ăn cơm, anh nói xong làm chúng em không thể ăn cơm được, càng nghĩ càng không muốn ăn chay." Tiểu Tô xoa cái bụng đói của mình, khổ sở nói.
"Ôi, ta cũng vậy. A, đáng tiếc là chúng ta không biết đường xuống, nếu không có thể xuống trấn ăn no, rồi quay lại." Lâm Quốc thở dài, nói.
"Các chú đừng tức giận, không phải chỉ thêm một chút kích thích thôi sao?" Trần Thiên Minh cười cười, nói
"Đấy là sợ nhiều người mà đồ hộp ít, không đủ ăn." Trương Ngạn Thanh nhìn Chung Oánh ở bên cạnh nói.
"Các vị ca ca, các anh đừng sợ, em ăn rất ít, hơn nữa, em cũng không đói, em chỉ muốn cùng chơi đùa với mọi người thôi." Chung Oánh vừa cười vừa nói.
"Đủ ăn mà, tất cả ăn cơm xong rồi, ăn không nhiều đâu." Trần Thiên Minh nói.
"Tiểu sư thúc, sớm như vậy, mọi người đã về phòng nghỉ ngơi sao?" Lý Quân vừa vặn đi tới, thấy đám Trần Thiên Minh đang nói chuyện, vì thế kỳ quái hỏi.
"Đúng, cũng không có việc gì, quay về phòng đánh bài thôi." Trần Thiên Minh nói với Lý Quân. Đột nhiên, hắn giật mình, cảm thấy không bằng kêu cả Lý Quân cùng đi. Bởi vì Lý Quân vẫn chiếu cố bọn họ rất nhiều, nhiều chuyện không biết đều là hỏi hắn mà biết. Hơn nữa, hắn còn là đồ đệ của đại sư huynh, sau này chẳng phải còn nhiều chuyện cần hắn hỗ trợ?
Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh lại nói với Lý Quân: Lý Quân, ngươi không phải là người xuất gia, có thể ăn thịt không?"
"Tôi, tôi ăn rồi, chẳng qua là ăn dưới chân núi." Lý Quân suy nghĩ một chút, rồi nói. Bời vì, dù sao thì đệ tử tục gia có thể ăn thịt, cũng không phạm môn quy. "Ăn ngon chứ?" Trần Thiên Minh hỏi tiếp.
"Ngon." Lý Quân nói. "Chẳng qua, tôi ăn chay quen rồi, không có thịt cũng được." Lý Quân không biết muốn hỏi hắn cái gì, vì thế đánh trả lời như vậy.
"Vậy ngươi bây giờ có muốn ăn không?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói bên tai Lý Quân.
"Cái gì?" Lý Quân vô cùng hoảng sợ, có chút bối rối nói
"Chúng ta lén mang theo ít đồ hộp lên núi, đi, chúng ta giờ về phòng ăn." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cao hứng kéo Lý Quân theo.
"Không, như vậy là phạm môn quy.""Không sao đâu, bây giờ trời tối như vậy, ngươi biết, ta biết, bọn họ biết, chỉ cần chúng ta không nói ra, chắc chắn không ai biết." Trần Thiên Minh âm hiểm cười. Bây giờ thì ai biết đây? Hơn nữa bọn họ đóng cửa trong phòng, khẳng định là không ai biết. Mà không thể bắt gặp tại hiện trường, chỉ nghe người ta nói, vậy ai tin chứ?
"Đây…." Lý Quân cũng có chút động tâm, dù sao bây giờ lén ăn trong phòng, hơn nữa còn ở cùng chỗ với đám Trần Thiên Minh, người khác sẽ không biết.
"Đừng đứng đây nữa, đi, đến phòng bọn ta đánh bài." Trần Thiên Minh nháy mắt với đám Lâm Quốc, Lâm Quốc lập tức hiểu ý, cùng Trần Thiên Minh lôi kéo Lý Quân về phòng. Về đến phòng, bọn họ đốt đèn lên, rồi lập tức khóa cửa.
Lúc này, từ trong bóng tối nhảy ra một bóng đen, hắn nhẹ nhàng đi đến trước phòng của đám Trần Thiên Minh, đầu áp vào cửa, cẩn thận nghe lén.
"Lão đại, ăn quá ngon, cảm giác ăn thịt thật là tuyệt, bữa ăn khuya này quá tuyệt vời." Tiểu Tô vừa ăn đồ hộp vừa phấn khởi nói. Nhìn dáng vẻ tham lam của hắn, giống như là đã vài năm rồi không ăn thịt vậy.
"Nhìn người như vậy, có biết nhã nhặn rụt rè là gì không? Nhỏ nhẹ, nhỏ nhẹ, nam nhân phải có chút nhỏ nhẹ, biết chưa?" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Tiểu Tô, nói ra một câu rất thấm thía.
"Thiên Minh ca ca, em ăn xong rồi, cho em chút nữa được không?" Chung Oánh đang thương nhìn Trần Thiên Minh nói. "Ai bảo em ăn nhanh như vậy hả, em ăn xong phần mình, hết rồi, anh cũng không còn cách nào cả." Trần Thiên Minh nói.
"Nhưng mà các anh đều là một hộp, còn em chỉ có nửa hộp là sao?" Chung Oánh chu cái miệng nhỏ nhắn lên, mất hứng nói. "Em nhỏ mà, ăn không cần nhiều như vậy, hơn nữa, nữ hài tử ăn nhiều thịt không tốt, ăn nhiều sẽ béo, em sẽ xấu hổ đó." Trần Thiên Minh vừa ăn vừa nói. Tiểu cô nương này thật là không hiểu chuyện, phụ nữ, xinh đẹp là số một, nếu không, sao hiện giờ nhiều trung tâm giảm béo như vậy chứ?
"Em bây giờ đang lúc lớn, nếu ăn không đủ thịt, vậy sẽ thiếu dinh dưỡng. Anh không cho em ăn, em sẽ nói cho ba em biết." Chung Oánh nói.
"Em nói cho ba em cũng vô ích, ba em đưa em đến nơi này, đấy là muốn em ăn chay một tháng, anh hiện giờ chỉ giúp em cải thiện chút thức ăn thôi, em đáng ra phải cảm kích anh chứ?" Trần Thiên Minh liếc nhìn Chung Oánh một cái. Nàng chắc chắn cũng không dám nói ra ngoài, dù sao bây giờ bọn họ cũng đang vi phạm môn quy mà.
"Lâm Quốc ca ca, anh cho em ăn một chút đi." Chung Oánh thấy không "kiếm chác" được ở chỗ Trần Thiên Minh, vì thế liền ngọt ngào nói với Lâm Quốc, khuôn mặt thiên sứ mũm mĩm hiện ra trước mặt Lâm Quốc.
"Tiểu Oánh, không phải là Quốc ca không muốn cho em, mà là anh vừa mới ăn xong." Lâm Quốc vừa nói vừa đem hộp không của mình ra cho Chung Oánh xem.
Trương Ngạn Thanh cũng Tiểu Tô thấy Chung Oánh như vậy, vội vội vàng vàng cho hết thịt hộp vào trong miệng, tránh khỏi lại bị tiểu ma nữ cướp mất. "Ngạn Thanh ca ca, anh là tốt nhất với Tiểu Oánh." Chung Oánh xoay người lại tươi cười với Trương Ngạn Thanh.
"Đừng, đừng, đừng," Trương Ngạn Thanh không dám nói gì, chỉ lấy tay chỉ chỉ vào miệng mình, sau đó đưa ra cái hộp không. Hiện giờ, không phải là hắn không chịu nói, mà là căn bản hắn không nói được, trong mồm hiện toàn là thịt. Chung Oánh thất vọng nhìn qua Tiểu Tô, cô bé lại phát hiện, mình thật sự lại phải thất vọng, bởi vì dáng vẻ của Tiểu Tô cũng giống hệt Trương Ngạn Thanh.
"Tiểu oánh, anh cho em một chút né." Lý Quân thấy vẻ mặt thất vọng của Chung Oánh, trong lòng rất thương tiếc, vì thế đem hộp của mình cho cô bé. "Cám ơn Lý Quân ca ca, vẫn là Lý Quân ca ca tốt nhất." Chung Oánh cao hứng tiếp nhận đồ hộp mà Lý Quân đưa, sau đó nàng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, "Hừ, các anh không phải là người tốt, em sau này không để ý đến các anh nữa." Nói xong, cô bé tự mình cúi xuống ăn.
"Lý Quân, ngon chứ?" Trần Thiên Minh rút cục cũng xử lý xong phần của mình, hắn lau miệng, rồi hỏi Lý Quân.
"Rất ngon, cám ơn tiểu sư thúc." Lý Quân cũng ăn một chút, còn lại thì đưa cho Chung Oánh. Dù sao, hắn cũng là lần đầu tiên ăn thịt trong Huyền Môn, trong lòng cũng có bất an.
"Khách khí gì chứ, mọi ngừơi đều là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà." Trần Thiên Minh vỗ vai Lý Quân, cao hứng nói. "Chẳng qua, chuyện này đã là quá khứ, mọi người không cần nhắc đến. Hắc hắc, lát nữa chúng ta sẽ đem đống vỏ này đến vách núi vứt, sẽ không ai biết cả!" Trần Thiên Minh nói xong, lại cười lớn.
Chỉ tiếc một điều, đồ họ ăn là đồ hộp, mới vừa rồi nghe Lý Quân nói, trong núi có nhiều động vật hoang dã, nào là thỏ nhỏ, gà rừng vân vân, chẳng qua là bọn họ không gặp đươc thôi. Xem ra, có thời gian phải đi săn một chút. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.