"Chuẩn bị đi, một, hai, ba, bắn," Diệp Đại Vĩ dùng súng ngắm ngay vào Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói với Trường Mao.
Đang nghe Diệp Đại Vĩ đếm ra hiệu, vốn Trường Mao không có chút khẩn trương nào, nhưng mà khi hắn nghe thấy Diệp Đại Vĩ đếm đến "chuẩn bị", trong lòng khẩn trương vô cùng, Trường Mao vội lấy tay lau mồ hôi trên mặt, sau đó khi nghe thấy Diệp Đại Vĩ hô "1, 2", ngay vào lúc "2" vừa rời miệng Diệp Đại Vĩ, Trường Mao run tay, bắn ngay trước lệnh.
"Đùng" một tiếng, một viên đạn đã bay đến phía Trần Thiên Minh trước thời hạn.
Tiểu Trữ còn đang khuyên Trần Thiên Minh đừng giết chết Thái Đông Phong, đột nhiê, "đùng" một tiếng, một viên đạn đã bắn trúng tay Trần Thiên Minh.
"A!" Trần Thiên Minh bị đạn bắn trúng liền kêu lên một tiếng, sau đó vội
xoay người lại, cùng lúc đó, "đùng đùng đùng" ba tiếng súng cùng vang lên, ba viên đạn đã bay thẳng về phía hắn. Với công lực hiện giờ của Trần Thiên Minh, chỉ cần hắn chú ý tránh, đạn cũng không trúng được vào người hắn. Nhưng mà viên đạn đầu tiên là do không phòng bị, cho nên không tránh được.
Chẳng qua, lần này cũng phải cảm ơn sự khẩn trương của thằng Trường Mao, nếu như không phải trong lòng nó còn sợ, tay run run bắn trước, chắc chắn là đạn đã bắn vào ngực Trần Thiên Minh rồi.
Nhìn ba viên đạn đang bay tới này, Trần Thiên Minh cũng không them nghĩ nhiều, nếu như hắn né đạn, sợ là đạn sẽ trùng Tiểu Trữ. Nói thì chậm, nhưng thật ra rất nhanh, Trần Thiên Minh vội ôm Tiểu Trữ vào trong lòng, sau đó xoay lưng về phía đám Diệp Đại Vĩ, vận chân khí bản thân để đỡ đạn.
Nhưng mà, bởi vì đạn bay quá nhanh, chân khí của Trần Thiên Minh không thể hoàn toàn bảo vệ tốt được, đạn bay đến, Một viên trượt, hai viên còn lại thì trúng vào lưng Trần Thiên Minh.
"A!" một tiếng, Trần Thiên Minh hiện giờ cảm thấy lưng rất đau đớn, về phần có nguy hiểm tính mạng không, hắn cũng không nghĩ tới.
"Giết hắn," Diệp Đại Vĩ kêu lớn với Trường Mao, một bên thì cứ nhắm về phía Trần Thiên Minh mà bắn.
Nhưng mà, hiện tại Diệp Đại Vĩ muốn bắn Trần Thiên Minh đã không còn dễ dàng như vậy nữa. Đạn bắn lại đây, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng có thể tránh được.
"Chúng mày là ai?" Trần Thiên Minh nhìn hai thằng đang đeo mặt nạ, hỏi.
"Chúng tao là người muốn giết mày."Diệp Đại Vĩ mắng Trần Thiên Minh. Bởi vì nó đang đeo mặt nạ, thanh âm nói chuyện không giống, thế nên Trần Thiên Minh không biết đó là Diệp Đại Vĩ. Diệp Đại Vĩ nói xong, nó lại muốn bắn Trần Thiên Minh.
Nếu như là bình thường, Trần Thiên Minh chẳng sợ quái gì, nhưng mà, hiện giờ trong lòng hắn chính là Tiểu Trữ, mà hắn còn đang bị thương, muốn dùng khinh công hay vận nội lực đều không tiện. VÌ thế, hắn vội vàng lấy tay phát chương đánh về phía Diệp Đại Vĩ và Trường Mao.
Bởi vì võ công Diệp Đại Vĩ không tồi, nó chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, tránh khỏi chưởng của Trần Thiên Minh. Nhưng mà Trường Mao thì không tốt số như vậy, thằng này nhìn thấy chưởng của Trần Thiên Minh đánh về phía mình, cũng muốn chạy, nhưng mà làm sao trốn được. "Ôi" một tiếng, Trường Mao bị chưởng của Trần Thiên Minh đánh ngã ra đất, mặt trùng với sàn nhà.
"Đùng" một tiếng, Diệp Đại Vĩ lại bắn một phát về phía Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh tưởng là Diệp Đại Vĩ cùng Trường Mao là sát thủ mà Thái Đông Phong cho mai phục, hơn nữa hắn cũng không biết Thái Đông Phong cho bao nhiêu người mai phục, vì thế, hắn ôm Tiểu Trữ, chịu đau, vận khinh công vội vàng chạy ra ngoài cửa. Thân thể nhẹ nhàng biến mất qua của như làn khói.
"Con mẹ nó, để nó chạy mất rồi." Diệp Đại Vĩ mắng lớn. Bời vì nó thấy 3 phát đạn vừa rồi tuy trúng Trần Thiên Minh, nhưng mà Trần Thiên Minh cũng không có bao nhiêu thương tổn, còn dùng nội lực thiếu chút nữa đánh nó trọng thương, thế nên Diệp Đại Vĩ cùng không chạy theo. Bởi vì hắn sợ nhiều chuyện, nên chỉ ở lại với Trường Mao.
Trường Mao bò dậy từ trên mặt đất, hắn nhặt khẩu súng lên, rồi nhìn bốn phía, sau đó nói với Diệp Đại Vĩ: "Ông chủ, Trần Thiên Minh chạy rồi?"
"Mẹ kiếp, để nó chạy mất."Diệp Đại Vĩ tức giận nói.
"Ồ," Trường Mao vừa nghe vậy, hắn mới bớt đi chút khẩn trương. Còn may, Trần Thiên Minh chạy rồi, nếu Trần Thiên Minh còn ở lại, vậy thì cứ thêm 1 chưởng như vừa rồi, chỉ sợ là mình đã gục hẳn rồi, nghĩ đến đó, trong lòng hắn vẫn còn thấy sợ!
"Mặc kệ nó, bây giờ đi xem qua thằng Thái Đông Phong đã chết hay chưa?"
Diệp Đại Vĩ cứ thế cầm súng đi về phiá Thái Đông Phong. Hiện giờ, cho dù Thái Đông Phong đã chêt, vậy thì tâm nguyện của Diệp Đại Vĩ cùng hoàn thành được một nửa.
Diệp Đại Vĩ vừa tháo mặt nạ của mình xuống. Thái Đông Phong cũng nhìn thấy đó là Diệp Đại Vĩ, trong lòng hắn mừng như điên, vội vàng kêu lên:
"Đại Vĩ, chú nhanh cứu anh, nhanh đưa anh về chỗ Ma Vương, anh bị Trần Thiên Minh đánh trọng thương rồi." Hiện giờ Thái Đông Phong cứ như là nhặt được cỏ cứu mạng vậy, hắn liều mạng gọi Diệp Đại Vĩ.
"Haha, Thái Đông Phong, mày cũng có ngày hôm nay," Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong còn chưa chết, nó cao hứng kêu lên. Thái Đông Phong bị Trần Thiên Minh giết, làm sao có thể tốt bằng tự tay mình giết chứ?
"Đại Vĩ, chú nói cái gì vậy, nhanh gọi điện thoại giúp anh, cho người tới cứu anh nhanh lên." Thái Đông Phong nhìn vẻ mặt của Diệp Đại Vĩ, hắn có chút sợ hãi.
"Haha, cứu mày? Mày nghĩ hay nhỉ, mày làm hại tao mất đi tiểu JJ, giờ thì người không ra người, quỷ không giống quỷ, mày cho là tao sẽ cứu mày sao? Ta thành thật nói cho mày biết, trước kia tao nói cho mày biết tin của Tiểu Trữ, đó là tao cố ý nói, hơn nữa Trần Thiên Minh vừa rồi cứu được Tiểu Trữ, cũng là tao nói cho nó, vốn tao muốn cho Trần Thiên Minh đánh chết mày, sau đso tao sẽ giết nó, thế nhưng, xem ra kế hoạch có biến, chúng tao vào sớm quá, mày mới chỉ bị Trần Thiên Minh đánh trọng thương, mà Trần Thiên Minh cũng bị bọn tao đả thương, tiếc là nó chạy thoát được. Chẳng qua, đêm nay có khả năng "chơi" với mày một lúc, tao cũng thấy cao hứng nhiều lắm rồi. Cái thằng chó Trần Thiên Minh kia, sớm muộn cũng có ngày tao giết nó." Diệp Đại Vĩ âm hiểm cười nói.
"Đại Vĩ, là anh sai mà, chú đừng giết anh, anh sẽ cho chú tiền." Thái Đông Phong sợ hãi nói, bởi vì hắn nhìn thấy Diệp Đại Vĩ móc từ trong túi ra một thanh đao nhỏ, hơn nữa còn đang rất âm hiểm cười nhìn hắn.
"Tiền? Mày có bao nhiên tiền hả?" Diệp Đại Vĩ giật mình, hỏi Thái Đông Phong.
"Có, trong quần anh có thẻ ngân hàng, trong dó có mấy trăm vạn, là anh lấy tên người khác mở, giờ anh cho chú pass, chú có thể lấy mà." Thái Đông Phong thấy ánh mắt của Diệp Đại Vĩ, hắn cảm thấy có hy vọng, vội nói.
Diệp Đại Vĩ cho Trường Mao tìm thẻ trong túi Thái Đông Phong, sau đó nó nghe Thái Đông Phong đọc pass, rồi cố ý ra vẻ không tin, hỏi Thái Đông Phong: "Thái Đông Phong, pass này có thật hay không? Nếu là giả, mày chết chắc rồi."
Thái Đông Phong liều mạng gật đầu, nói: "Là thật mà, chú không tin thì có thể cho thủ hạ đi kiểm tra xem, phố đối diện có một máy ATM, nếu không phải, chú cứ giết anh." Hiện giờ Thái Đông Phong làm gì dám nói dối Diệp Đại Vĩ, hiện thì bao nhiêu tiền hắn cũng đưa. Đến lúc thoát rồi, hắn sẽ bắt Diệp Đại Vĩ phải trả gấp 10.
"Được, tao tin tưởng mày." Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong nói như vậy, phỏng chừng pass này không phải là giả.
"Vậy chú mau giúp anh gọi điện, kêu người đến cứu anh." Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ tin, hắn cao hứng nói.
"Mày kể chuyện cười đấy à, tao sẽ cứu mày? Tao hiện giờ giết mày thì có." Diệp Đại Vĩ cười rất hiểm, nó ngồi xuống, cầm đao, từ từ cắt đứng gần chân Thái Đông Phong.
"A…đau chết mất." Thái Đông Phong kêu to, hắn biết gân chân của mình đã bị Diệp Đại Vĩ cắt đứt, chân đã bị phế rồi.
"Rất đau, đúng không? Thái Đông Phong, haha, đây mới chỉ là khỏi đầu thôi, phía sau còn trò vui hơn dành cho mày!" Diệp Đại Vĩ nói xong, nó lại đi cắt gân tay của Thái Đông Phong.
"A!" Thái Đông Phong lại kêu lên thảm thiết, hiện giờ, gân tay và gân chân của hắn đã bị phế, chẳng khác gì phế nhân cả. Hơn nữa, nơi bị cắt vẫn còn đang chảy máu, nếu như không cầm máu lại, hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
"Haha, Thái Đông Phong, đau hả? Ngày đó, cái lúc con mẹ nó mày cắt tiểu JJ của tao, mày có nghĩ đến có ngày hôm nay không," Diệp Đại Vĩ càng nói càng tức giận, ngày đó Thái Đông Phong chỉ dùng đao nhỏ để cắt tiểu JJ của hắn.
Nghĩ đến đó, Diệp Đại Vĩ lại nhìn "tiểu đệ" của Thái Đông Phong, sau đó cười dâm đãng: "Thái Đông Phong, mày vừa rồi còn phải là dùng cái này chơi Tiểu Trữ không? Mẹ mày không phải là sướng muốn chết à? Nếu như không phải ngày đó mày cắt của tao, giờ thì người chơi Tiểu Trữ đã là tao rồi. Mẹ kiếp, mỹ nữ như thế để cho mày chơi, mày giờ có chết cũng đáng!" Diệp Đại Vĩ đầy vẻ hâm mộ, nghĩ đến mỹ nữ như Tiểu Trữ bị Thái Đông Phong chơi, mà nó thì không được gì, nếu để Diệp Đại Vĩ nó chơi thì có phải tốt hơn không.
Đột nhiên, đao trong tay Diệp Đại Vĩ vùng lên, cắt thẳng xuống phía dưới của Thái Đông Phong, biến Thái Đông Phong đang có tiểu JJ thành thằng thái giám thứ hai thời hiện đại.
"A! Đau chết mất thôi." Thái Đông Phong kêu còn thảm hơn vừa rồi. Hiện giờ tay hắn đã bị phế, muốn lấy tay che đi cũng không được nữa rồi.
Diệp Đại Vĩ nhìn Thái Đông Phong không có cách nào cầm máu chỗ đó, dáng vẻ nó hết sức phấn khỏi. "Thái Đông Phong, giờ tao cho mày nếm trải sự thống khổ như tao lúc trước, mày cắt tao, giờ tao cắt lại cuiar mày.
Nhưng mà chúng ta còn chưa xong đâu, Diệp Đại Vĩ tao là người như vậy, người khác hại tao thế nào, tao nhất định phải trả lại gấp đôi." Diệp Đại Vĩ nói xong, nó lại tiếp tục thong thả thưởng thức dáng vẻ thảm thiết của Thái Đông Phong.
Diệp Đại Vĩ muốn đầu tiên cho Thái Đông Phong một chút thống khổ, sau đó rồi mới giết. Nếu như cứ nhẹ nhàng mà giết Thái Đông Phong, vậy thì Diệp Đại Vĩ sẽ rất khó chịu, dễ dàng giết Thái Đông Phong, trong lòng nó không lấy lại được sự thăng bằng.
Không lâu sau, Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong đã kêu gào được một lực, hắn liền cười với Thái Đông Phong rất âm hiểm: "Thái Đông Phong, thời gian không còn sớm, đến lúc mày lên đường rồi."
"Diệp Đại Vĩ, tao có thành quỷ cũng không tha cho mày đâu."
Thái Đông Phong oán hận gào lên. Hắn nghĩ đến mình đã làm nhiều việc xấu như vậy, hôm nay cũng coi như là báo ứng. Nhưng mà nghĩ đến bị Diệp Đại Vĩ giết chết, hắn thấy không cam lòng.