Ma Vương tự vuốt cằm, chậm rãi nói: "Thế nào mà bên người Trần Thiên Minh xuất hiện nhiều cao thủ đến thế?"
"Chúng tôi cũng không biết?" Vân Ma lắc đầu, nói:
"Vốn bốn người chúng tôi vây công Trần Thiên Minh đã chiếm ưu thế lớn, chúng tôi kiến hắn liên tục lui về sau, nhưng mà, có vài người bên hắn đến giúp, có hai người cùng tôi và Diệp Đại Vĩ giao chiến, mặc dù võ công bọn chúng không cao bằng chúng tôi, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu, không ngờ được bên cạnh Trần Thiên Minh có nhiều cao thủ như vậy, nếu không đêm nay hắn đã chết chắc rồi."
Vân Ma càng nói càng tức, mắt thấy sắp đến tay, thế mà lại có người đến quấy rối.
"Xem ra, ta cũng là quên mất, không nghĩ đến quanh hắn có cao thủ lợi hại như vậy, xem ra, lần này là Huyền Môn xuất động cao thủ đến giúp Trần Thiên Minh rồi."
Ma Vương suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là khả năng lớn nhất, nếu không, Trần Thiên Minh sao có nhiều cao thủ như thế được.
"Cao thủ khác của Huyền Môn cũng tới?" Vân Ma có chút đau đầu,
Nếu như là cao thủ của Huyền Môn nhúng ta vào chuyện này, vậy thì chuyện này khó khăn rồi.
Diệp Đại Vĩ cũng gật đầu, nói: "Con thấy có lẽ là như vậy mấy người kia võ công rất cao, ngay cả nữ cảnh sát võ công cũng rất cao cường."
Bởi vì Diệp Đại Vĩ chỉ biết có Lâm Quốc, còn đám Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô thì không có ấn tượng, thế nên hắn tưởng là cao thủ Huyền Môn.
"Ôi, hiện giờ Tiểu Thúy và Phong Ma đã bị thương, cao thủ Huyền Môn lại tới, ta thấy Kính Tây Thi chúng ta không đọat được rồi." Ma Vương thở dài một hơi, nói.
Phương Thúy Ngọc xấu hổ nói với Ma Vương: "Cha, đều là do con vô dụng, chẳng qua Trần Thiên Minh kia cũng rất mạnh, độc của con tẩm trong Thập
Tự Châm, hắn dính vẫn không làm sao."
"Có thể là do thân thể của tên Trần Thiên Minh này chống được độc, lần trước Tiểu Thái cho hắn ăn Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán, hắn cũng không chết, người này rất tà môn." Ma Vương cắn răng, nói.
Nếu như không phải lão đang luyện âm dương thần công đến lúc quan trọng, lão thật muốn đi xem Trần Thiên Minh này thế nào. Chẳng qua, võ công hiện giờ của lão cũng tương đương với Trần Thiên Minh, nhưng nếu lão luyện thành âm dương thần công, vậy thì lại khác.
"Sư phụ, chúng ta chẳng nhẽ bỏ qua như vậy sao?"
Diệp Đại Vĩ không cam lòng, lần này hắn lại không giết được Trần Thiên Minh.
"Không bỏ qua thì phải làm sao đây? Hiện giờ ngươi mà cùng đi với Vân Ma, vậy càng thêm ngu ngốc, chúng ta đã tổn thất sáu cao thủ rồi, nếu cứ như thế, Ma Môn chúng ta sẽ càng lúc càng ít. Quên đi, các ngươi về nghỉ ngơi đi!" Ma Vương nhún nhún vai, không đành lòng nói.
100 triệu USD ai mà không muốn, nhưng mà, phải có mạng xài rồi hãy tính.
................
Bởi vì tối ngày hôm gặp chuyện, Trần Thiên Minh lại phải điều chỉnh lại kế hoạch bảo vệ một lần nữa, buổi tối để Lâm Quốc đến đây trông coi, ban ngày thì để Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô thay phiên của Lâm Quốc, như vậy Lâm Quốc sẽ không quá bận.
Bởi vì tối hôm qua nếu không phải có Dương Quế Nguyệt ở lại cùng, vậy thì bọn họ đã không ứng phó nổi rồi, cho nên, Trần Thiên Minh cũng điều luôn cả Lâm Quốc đến canh tối, như vậy an toàn càng cao hơn. Có Lâm Quốc ở lại thì Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô sẽ có thể lập thành hợp kích trận ba người, hẳn là có thể kéo dài thêm thời gian.
Vì thế, Trần Thiên Minh thấy buổi sáng không có việc gì, Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô trông triển lãm, hắn không có việc gì đành về qua trường học xem.
Về tới trường học, hắn liền đi lên xem xét lớp mình chủ nhiệm một hồi, hiểu rõ tình hình trong ban một chút, sau đó an bài vài chuyện nhỏ. Nghe Tiểu Hồng nói, lần trước trong cuộc kiểm tra vệ sinh ký túc xá, dĩ nhiên lại xếp thứ ba, mặc dù là vẫn chưa cao, nhưng mà cũng đại biểu đám học sinh đã cố gắng.
Vì thế, Trần Thiên Minh đi tới, nói với đám học sinh: "Chào các em, chúng ta lần này đứng thứ ba trong việc dọn vệ sinh, đây đều là công lao lớn của các em."
"Thầy, có phải là chuẩn bị mời tất cả bọn em ăn tiệc lớn không?"
Một tên nam sinh nghịch ngợm kêu lớn với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cười cười, nói: "Ban chúng ta nhiều người như thế, hơn nữa nếu như mời toàn bộ mà nói, vậy tháng này tiền lương của thầy không đủ rồi, chẳng nhẽ muốn thầy cắm quần sao."
"Ha ha" Cả lớp thấy Trần Thiên Minh nói lời này thì cười ầm lên.
"Chẳng qua, vậy thì thầy có thể lấy tiền lương của chủ nhiệm tháng này ra, mua kẹo cho các em ăn, được không?"
Trần Thiên Minh cao hứng nói với đám học trò.
"Vâng!" Cả lớp đều cao hứng đồng thanh đáp.
Bọn họ rất ít gặp giáo viên chủ nhiệm hào phòng như vậy, những chủ nhiệm trước kia không lấy thêm tiền của học sinh đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện bỏ tiền túi ra mua cho học sinh.
Trần Thiên Minh sau đó nói mấy câu với cả lớp, rồi đi ra khỏi phòng.
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh đi ra ngoài, cô bé cũng vội chạy theo ra, hình như là có chuyện gì muốn nói với Trần Thiên Minh. Bời vì lớp trưởng và chủ nhiệm tiếp xúc rất thường xuyên, cho nên, cũng không sợ ai nói gì.
"Thầy."
Tiểu Hồng lén nhìn quanh hành lang, thấy không có người khác, vì thế, cô bé nhỏ giọng gọi Trần Thiên Minh.
"Tiểu Hồng, em có việc gì sao?"
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng gọi hắn, vì thế vội xoay người nhìn Tiểu Hồng hỏi.
Tiểu Hồng mặc một chiếc quần màu trắng, bên trên là một chiếc áo bình thường màu đen, trước ngực nổi lên. Sóng tóc của cô bé tung bay ngang
vai, dáng vẻ đầy thanh xuân.
"Thầy, lần dọn vệ sinh này công lao của em là lớn nhất, thầy không phải là nên đặc biệt thưởng cho em một chút chứ?"
Tiểu Hồng ngọt ngào nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng đúng, lần dọn vệ sinh này, công lao lớn nhất là Tiểu Hồng, nếu không phải cô bé một mực thúc giục mình, mình cũng không có khả năng quan tâm như thế. Hơn nữa ký túc xa nam sinh nếu không phải có cô bé mang theo mấy nữ sinh trong lớp đến giám sát đám tiểu sắc lang kia, vậy thì mấy tên nhóc kia cũng không tích cực như vậy.
"Được, em nói đi, em muốn anh thưởng cái gì nào?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.
Đối với Tiểu Hồng, hắn vô cùng yêu thương, cho dù là cô bé muốn sao trên trời, hắn cũng nghĩ biện pháp mà lấy xuống.
"Em muốn anh hôn em một cái."
Khuông mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hồng đã nổi lên hai đám mây đỏ, nhưng mà vì khuôn mặt cô bé hồng nhuận, thế nên mọi người cũng khó biết là cô bé hồng vì thẹn.
"Hiện giờ?" Trần Thiên Minh thất kinh,
Tiểu Hồng cũng thật là lớn mật, ở chỗ này mà muốn mình hôn, vậy thì mình còn có thể làm việc ở Cửu Trung nữa sao?
"Không phải em nói là buổi trưa, buổi trưa hôm nay không phải thầy rảnh ở phòng đoàn ủy sao?" Tiểu Hồng nhìn Trần Thiên Minh đầy chờ mong.
"Thầy, thời gian này thầy luôn có việc, có phải là chuyện công ty bận rộn không?" Tiểu Hồng trước kia cũng nghe Trần Thiên Minh nói qua là hắn có công ty bên ngoài.
"Đúng vậy, qua vài ngày nữa là anh rảnh rồi, được giữa trưa nay anh chờ em ở đó, em tan học cứ đến tìm anh "Trần Thiên Minh cười cười, nói với Tiểu Hồng.
"Cám ơn thầy."
Tiểu Hồng mỉm cười nhìn Trần Thiên Minh, sau đó quay về phòng học.
Sau khi tan học, Lý Hân Di quay về nhà, một mình Trần Thiên Minh ở lại phòng đoàn ủy chờ Tiểu Hồng.
"Thầy, em tới đây." Tiểu Hồng cao hứng kêu lên, sau đó đi vào.
Cô bé nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó chạy đến trước mặt Trần Thiên Minh, hai tay ôm cổ hắn, rồi ngồi luôn lên đùi hắn. Xem ra, hiển nhiên Tiểu Hồng
đã quen như thế rồi.
"Tiểu Hồng, em nhìn mình xem, lớn thế này rồi mà vẫn còn làm nũng." Trần Thiên Minh cười Tiểu Hồng.
"Em ứ thèm, thầy cười em."
Tiểu Hồng vừa nói vừa lắc lắc cái mông nhỏ trên đùi Trần Thiên Minh, khiến "tiểu đệ" Trần Thiên Minh không khỏi thức dậy, hung hăng chống lên.
"Tiểu Hồng, em đừng cử động như thế, anh không nhìn được rồi." Trần Thiên Minh cười khổ.
Tiểu Hồng làm thế không phải muốn lấy mạng mình sao? Cứ dùng mông cô bé mà lắc lắc trên "súng" của mình, vậy rất dễ phát hỏa nha.
"Ai kêu vừa rồi thầy cười người ta? Nếu như không có thầy biết chút lợi hại, thầy sau này lại cứ khi dễ nhân gia!"
Tiểu Hồng yêu kiều liếc nhìn Trần Thiên Minh, không thuận theo nói.
Trần Thiên Minh ra vẻ khoa trương nói: "Có trời đất chứng giám, anh khi dễ ai cũng không dám khi dễ Tiểu Hồng nha, Tiểu Hồng à, em đừng cử động, em ngồi rồi, nếu còn như thế, anh sẽ không nhịn được đó."
Trần Thiên Minh cắn răng, mạnh mẽ ra lệnh cho phía dưới. Thân thể xử nữ ngọt ngào của Tiểu Hồng, hơn nữa còn mềm mại như vậy, làm cho hắn càng lúc càng khó nhịn được.
"Ai kêu anh phải nhẫn naị chứ, em, em không phải nói với anh rồi sao, anh muốn thế nào thì cứ làm đi?"
Tiểu Hồng đỏ mặt, không dám nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe thấy Tiểu Hồng nói lời này, hấp dẫn đến tận 200%, trong lòng hắn không khỏi rung động.
Cô bé này mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng mà hương thơm thân thể thật mê người, mùi hương này không
giống như mùi hương thành thục, khiến Trần Thiên Minh không kìm được mà
sờ mó "chú thỏ nhỏ" của Tiểu Hồng.
"Ư, thầy, hôn em." Tiểu Hồng bị Trần Thiên Minh sờ mó ngực, không nhịn
được rên lên,
Cô bé hình như bây giờ nghiện được Trần Thiên Minh sờ mó, trong lòng cảm thấy vừa tê vừa ngứa, cảm giác này truyền khắp toàn thân, khiến cô bé tràn ngập khát vọng với Trần Thiên Minh.
Vì thế, Trần Thiên Minh liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng xinh của Tiểu Hồng thật ôn nhu, mà Tiểu Hồng thì ôm chặt cánh tay của hắn, hình như là vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Trần Thiên Minh một bên thì hôn môi một bên nhẹ nhàng xoa ngực, hắn vì
sợ chính mình dùng lực quá lớn, với lại cô bé thật sự còn chưa thành thục.
Cô cũng chẳng biết mình và Trần Thiên Minh hôn nhau bao lâu, mà cô bé chỉ biết, nếu như hắn không rời miệng mình, mình có thể là vì thiếu dưỡng khí mà ngất mất. Chẳng qua, hiện giờ cô bé cũng đang thấy ngây ngất, hình như
muốn xỉu vậy.
Trần Thiên Minh lại tiếp tục vuốt vẻ "thỏ nhỏ" của Tiểu Hồng, không biết là vì sao sờ vuốt ngực cô bé hắn thấy rất là hưng phấn, nếu không phải là vì lo Tiểu Hồng còn nhỏ, hắn thật sự muốn ở đây mà đưa Tiểu Hồng vào đời.
Hai mắt Tiểu Hồng mê ly, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh:
"Thầy, anh hôn làm em cảm thấy rất anh phúc, anh hôn em thêm lần nữa, được không?"
Nhìn Tiểu Hồng như vậy, Trần Thiên Minh làm sao có thể cự tuyệt được yêu cầu của một cô gái xinh đẹp khả ái như vậy chứ? Vì thế, Trần Thiên Minh cúi người, điên cuồng hôn Tiểu Hồng, mới vừa rồi, hắn hôn rất ôn nhu, hiện giờ, hắn lại hôn rất mãnh liệt, hắn muốn Tiểu Hồng cảm nhận được nụ hôn bất đồng thì sẽ có cảm giác bất đồng.
"Ư…"
Tiểu Hồng mới rồi còn ôm chặt lấy Trần Thiên Minh, hiện giờ cô bé bị Trần Thiên Minh hôn môi mãnh liệt khiến cô bé cảm thấy như bay bổng tứ chi vô lực, cô bé dựa cả thân thể mềm mại của mình lên người Trần Thiên Minh, tùy ý để Trần Thiên Minh sờ vuốt.
Tiểu Hồng cảm thấy hiện tại mình đang hạnh phúc như muốn bay lên trời, cái loại cảm giác bay bổng cùng người mình yêu này, khiến cô bé cả đời cũng khó quên.
"Dinh dinh dinh." Điện thoại của Trần Thiên Minh bỗng vang lên.