Càng trêu tức Trần Thiên Minh hơn khi Liễu Sinh Lương Tử hoảng hốt, đôi nhũ phong của nàng cũng rung lên nhè nhẹ, giống như muốn bung ra ngoài chào hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cố gắng nuốt nước miếng, dâm đãng nhìn ngực trắng như tuyết của nàng hình như hắn chỉ muốn nó nhảy tưng ra ngoài để hắn tha hồ nhìn ngắm.
"Ngươi muốn làm gì?"
Liễu Sinh Lương Tử thấy Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào ngực mình nàng vội vàng kéo chăn che ngực. Ánh mắt này của Trần Thiên Minh nàng đã nhìn thấy buổi sáng nay ở phòng giam giữ vì thế nàng càng hoảng sợ, sợ Trần Thiên Minh lại giở cái trò đó với nàng.
"Tin ta đi. Ta là chính nhân quân tử. Ta có thể làm gì với ngươi chứ?"
Hình như Trần Thiên Minh mắc chứng hay quên, hắn đã quên sự việc xảy ra sáng nay.
"Ngươi, ngươi không nên lại gần" Liễu Sinh Lương Tử sợ hãi nói.
"Liễu Sinh Lương Tử, ta đã mua hai vé máy bay cho hai người chiều nay quay về Mộc Nhật. nếu không có gì xảy ra, cuối buổi chiều nay ngươi và Điền Cát có thể đi" Trần Thiên Minh nói.
Trần Thiên Minh cảm thấy tiếc nuối khi Liễu Sinh Lương Tử dùng chăn che
ngực. Nàng có mặc quần áo mà, sao còn phải dùng chăn che ngực làm gì?
"Ừ" Liễu Sinh Lương Tử khẽ trả lời.
"Được rồi, ngươi cứ ngủ tiếp đi. Đến chiều ta sẽ hộ tống các ngươi ra máy bay. Trước khi lên máy bay ta sẽ giải khai huyệt đạo cho các ngươi. Tư trang của các ngươi đều ở chỗ Điền Cát" Trần Thiên Minh nói.
"Bây giờ Điền Cát ở đâu?" Liễu Sinh Lương Tử hỏi.
"Đang ngủ ở bên dưới. Các ngươi cứ nghỉ ngơi lấy lại tinh thần. Khi tới giờ ta sẽ đưa các ngươi đi" Trần Thiên Minh nói xong liền đi ra ngoài.
Nếu hắn cứ ở lại, chắc chắn Liễu Sinh Lương Tử không dám ngủ.
Tới xế chiều mấy người Lâm Quốc quay lại bằng trực thăng của Mã Bân.
"Các chú đã về, trên đường có xảy ra chuyện gì không?"
Trần Thiên Minh thấy mấy người Lâm Quốc quay về, hắn vui vẻ hỏi.
"Không có chuyện gì. Bọn em đã hộ tống Mã Bân tới nơi an toàn" Lâm Quốc lắc đầu trả lời Trần Thiên Minh.
"Tốt rồi. Thôi các chú đi nghỉ ngơi. Bắt đầu từ giờ các chú được nghỉ ba ngày, cứ nghỉ ngơi thoải mái đi" Trần Thiên Minh nói.
"Đại ca, đây là chi phiếu Mã Bân đưa. Ông ta nói do lần này chúng ta bảo vệ Tây Thi kính"
Lâm Quốc vừa nói vừa móc trong ví ra một tờ chi phiếu đưa cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cầm tờ chi phiếu, liếc qua rồi ngạc nhiên nói:
"Ồ, không phải đã thống nhất một trăm vạn sao? Tại sao lại hai trăm vạn?"'
Trần Thiên Minh phát hiện đây là tờ chi phiếu hai trăm vạn, hắn cứ nghĩ Mã Bân viết nhầm.
Lâm Quốc cười nói: "Ban đầu em cũng hoài nghi Mã Bân viết sai nhưng ông
ta nói ông ta trả chúng ta thêm một trăm vạn do chúng ta đã tìm giúp ông ta Tây Thi kính, thêm nữa dùng để chi trả tiền thuốc cho hai người Tiểu Tô".
"Ha, ha. Mã Bân rất hào phóng" Trần Thiên Minh nói.
Nếu như trong lúc bảo vệ Tây Thi kính gặp chuyện không may, Trần Thiên Minh sẽ không lấy một trăm vạn đó của Mã Bân. Nhưng Tây Thi kính bị cướp đi trong tay Mã Bân, một trăm vạn này bọn họ cầm cũng không chút áy náy.
Mà không nên tính toán gì vì Mã Bân là người giàu có. Lúc này Tiểu Tô và Tiểu Ngũ bị thương đang nằm viện, cần phải bồi dưỡng cho bọn họ nghĩ vậy nên Trần Thiên Minh quyết định cầm tờ chi phiếu.
Cuối buổi chiều Trần Thiên Minh tự tay đưa Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát ra sân bay.
"Đây là vé máy bay của hai người"
Trần Thiên Minh đưa vé máy bay cho Điền Cát sau đó tay hắn điểm vào huyệt đạo trên người Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát, giải khai huyệt đạo.
Liễu Sinh Lương Tử thầm vận nội lực nàng cảm thấy an lòng khi đã lấy lại nội lực.
"Liễu Sinh Lương Tử, ta hy vọng sau này ngươi không làm gì có hại cho Z. Nếu không Trần Thiên Minh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Đương nhiên nếu ngươi muốn gia tộc Liễu Sinh hùng mạnh hơn hai gia tộc kia ta có thể giúp ngươi" Trần Thiên Minh nhìn Liễu Sinh Lương Tử nói.
"Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi, Trần Thiên Minh, sau này ngươi đừng
để ta nhìn thấy. Nếu không ta sẽ giết ngươi"
Liễu Sinh Lương Tử căm hận nhìn chằm chằm Trần Thiên Minh. Nếu bây giờ là lúc tìm Trần Thiên Minh báo thù nàng thực sự muốn liều mạng với hắn. Trần Thiên Minh chẳng những lưu manh, vô sỉ mà hắn còn sỉ nhục, "cưỡng gian" nàng.
Trần Thiên Minh nhún vai,vẻ mặt bất cần. Nếu lần sau Liễu Sinh Lương Tử
động tới hắn, hắn sẽ không nương tay với nàng nữa. Dù sao nàng cũng là người Mộc Nhật, có liên quan gì tới hắn chứ?
Sau khi đưa Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát lên máy bay, Trần Thiên Minh quay về công ty Bảo Toàn, hắn gặp ngay lúc mấy người Trương Lệ Linh
quay về:
"Lệ Linh, đây là hai trăm vạn, em giúp anh phân chia. Lần này Tiểu Tô và Tiểu Ngũ đều bị thương, mỗi người năm vạn".
"Còn nữa, anh, A Quốc, Ngạn Thanh, Tiểu Kiệt và Tiểu Ỷ mỗi người năm vạn. Các anh em khác ba vạn. Còn nữa em thanh toán viện phí cho Tiểu Tô và Tiểu Ngũ. Số tiền còn lại nhập vào quỹ công ty"
Trần Thiên Minh nói với Trương Lệ Linh.
Trương Lệ Linh nói với Tiểu Trữ ở bên cạnh: "Tiểu Trữ, em nghe thấy chưa? Việc này em tự lo đi nha. Dù sao sau này chuyện của công ty em lo. Sau này em quản lý công ty Bảo Toàn. Chị tập trung quản lý công ty bất động sản. Thế nhưng năm vạn của Thiên Minh không phát cho anh ấy. Em cứ gửi thẳng vào tài khoản chung của mấy người chúng ta".
"Cái gì? Lệ Linh, bây giờ anh không còn có tiền tiêu vặt"
Trần Thiên Minh cực kỳ hoảng sợ, Trương Lệ Linh thực độc ác. Đây là tiền mồ hôi nước mắt của hắn sao nàng có thể bảo chuyển vào tài khoản chung được?
"Đàn ông có tiền đâm hư. Em không ngốc để anh cầm nhiều tiền như vậy. Tiểu Trữ, em cứ nghe lời chị. Thế nhưng đây là tiền mồ hôi nước mắt của anh ấy. Em cứ đưa cho anh ấy năm…"
Trương Lệ Linh đột nhiên dừng lại, dường như nàng đang suy nghĩ xem đưa cho Trần Thiên Minh bao nhiêu.
"Năm mươi ngàn" Trần Thiên Minh vui mừng nói.
"Năm trăm, Tiểu Trữ, em cứ đưa cho anh ấy năm trăm thôi" Trương Lệ Linh cười nói.
"Năm trăm?" Trần Thiên Minh ngây người.
Năm trăm thì có thể làm gì đây? Không đủ để đặt một phòng mời một người đẹp ăn cơm. Sau này hắn sống như thế nào đây?
"Đúng vậy. Năm trăm. Anh không muốn hả? Nếu anh nói không em sẽ không
đưa cho anh một xu nào cả"
Trương Lệ Linh nghiêm mặt nói với Trần Thiên Minh.
Ôi, năm trăm tệ. Cuộc sống không dễ chịu chút nào. Xem ra tối nay hắn muốn gọi Trương Ngạn Thanh tới sòng bạc tán gái, kiếm tiền mà không được rồi. Bây giờ không còn cách nào nữa rồi. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong
lòng.
"Được. Anh đã đồng ý. Tiểu Trữ, em gửi thẳng vào tài khoản của bọn họ. Năm trăm của Thiên Minh, em không cần gửi vào tài khoản, cứ đưa tiền mặt cho anh ấy" Trương Lệ Linh nói với Tiểu Trữ.
"Em biết, chị Linh" Tiểu Trữ gật đầu, cười nói.
"Các chú cười cái gì. Còn không đi nghỉ đi? Anh vốn định mời các chú tối ăn cơm nhưng bây giờ mọi người có tiền rồi, anh không mời nữa"
Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn mấy người Lâm Quốc đang cười lén lút ở bên
cạnh. M, thấy đại ca của mình bị một cô gái bức hiếp, lại không đứng ra giúp đỡ còn đứng đó mà cười, không có chút đạo đức nào cả.
Bọn Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh nói thế, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Thiên Minh, khu nhà em mua lần trước bây giờ bắt đầu lên giá rồi" Trương Lệ Linh vui vẻ nói với Trần Thiên Minh.
"Hay quá. Sau này chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi" Trần Thiên Minh phụ họa theo Trương Lệ Linh.
"Em muốn lấy hai, ba anh em bên Bảo Toàn sang công ty địa ốc làm bảo vệ" Trương Lệ Linh nói.
"Không có vấn đề gì. Chuyện này em tự sắp xếp. dù sao bây giờ mọi người
nghe lời em hơn nghe anh" Trần Thiên Minh buồn bực nói.
Thực sự Trương Lệ Linh quản lý công ty rất hiệu quả, mọi người rất nể phục nàng.
"Hơn nữa hiện nay đang thiếu người nên em muốn mời Nguyễn Tử Hiên, bạn em tới công ty địa ốc làm việc" Trương Lệ Linh nói.
Trần Thiên Minh nói: "Ừ. Em cứ tự mình giải quyết"
Trương Lệ Linh nói tới Nguyễn Tử Hiên làm Trần Thiên Minh giật mình. Hắn nhớ tới bạn trai của Nguyễn Tử Hiên. Chuyện nàng bị hắn trêu đùa trên giường. Không biết bây giờ nàng thế nào?
"Thôi được, anh cũng đi nghỉ đi. Buổi tối chúng ta gọi mấy anh em đi ăn cơm coi như công ty mời. Mười ngày nay bọn họ cũng khá vất vả" Trương Lệ Linh cười nói.
"Lệ Linh của anh tốt quá" Trần Thiên Minh vui vẻ nói.
Xem ra Trương Lệ Linh chỉ keo kiệt với hắn còn hào phóng với các anh em khác.
Nàng thẹn thùng khi Trần Thiên Minh nói với nàng như vậy trước mặt mọi người.
"Được rồi. Sáng mai anh định quay về thăm Mỹ Cầm"
Trần Thiên Minh nói với mấy người Trương Lệ Linh: "Đã một tháng anh chưa về".
"Ừ. Sau này chúng ta buôn bán kiếm ra tiền sẽ mua một biệt thự, mời chị Mỹ Cầm và bác tới đây ở" Trương Lệ Linh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Trời ơi. Bác cái gì, em phải gọi là mẹ. Xem ra ngày trước công học hành của em vứt đi hết. Ngay cả quan hệ như thế nào cũng không biết"
Trần Thiên Minh nói ra vẻ giáo huấn Trương Lệ Linh.
"Anh còn nói nữa" Trương Lệ Linh đỏ mặt mắng Trần Thiên Minh. Sau đó nàng đá hắn một cái rồi bỏ chạy lên lầu.
"Ông trời ơi. Sao không có nữ tính gì hết vậy?" Trần Thiên Minh cười gượng. Hắn nói với Tiểu Trữ ở bên cạnh:
"Tiểu Trữ của anh, cho anh ôm một cái. Mấy ngày rồi anh chưa ôm em"
Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Tiểu Trữ, dâm đãng nói.
"Em không muốn nghe anh nói"
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh giang hai tay muốn ôm mình nàng đỏ mặt bỏ chạy lên lầu.
"Ôi. Không ai ngoan ngoãn chút nào"
Trần Thiên Minh thấy hai người bỏ chạy, hắn vội vàng ôm Lương Thi Mạn. Nếu hắn không ra tay trước chắc chắn Lương Thi Mạn cũng bỏ chạy.
"Thiên Minh, không được. Đây là tầng hai, mọi người nhìn thấy" Lương Thi Mạn đỏ mặt giãy giụa.
Dù nàng và Trần Thiên Minh đã cùng làm "chuyện đó" với nhau nhưng nàng vẫn thẹn thùng khi hai người thân mật ở chỗ có đông người như này.
"Em sợ cái gì? Ở đây không có ai. Hơn nữa nếu ai thấy hai chúng ta như vậy, không mau che mắt đi anh sẽ móc mắt của người đó" Trần Thiên Minh hung hăng nói.
Bây giờ là địa bàn của hắn. Làm gì có ai dám nhìn hắn thân mật với người phụ nữ của mình?
"Không được"
Lương Thi Mạn vừa đẩy Trần Thiên Minh vừa nhìn quanh bốn phía, nàng sợ có người lên tầng hai nhìn thấy Trần Thiên Minh đang ôm nàng.
"Thi Mạn, mấy ngày không gặp, ngực của em hình như lại to hơn"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ve bộ ngực cao vút của nàng. Thực ra hắn đã thầm vận nội lực. Nếu có ai tới hắn sẽ biết ngay.