Lưu Manh Lão Sư

Chương 486: Anh muốn đi vệ sinh



"Cái gì? Thời gian vừa rồi Trang Dũng liên tục tìm đến Hà Đào?" Trần Thiên Minh thất sắc hoảng sợ, xem ra thời gian vừa rồi mình bận việc bảo vệ cho Hoàng Na và Hoàng Lăng, bỏ qua việc này rồi.

"Đúng vậy, theo tôi thì Hà Đào sắp thay lòng đổi dạ rồi." Ngô Thanh gật đầu khẳng định.

Nghe thấy Ngô Thanh nói vậy, Trần Thiên Minh trong lòng buồn bã vô cùng, nhưng mình còn biết nói gì nữa đây, Hà Đào muốn có một người bạn trai toàn tâm toàn ý với nàng, còn mình thì không thể đem lại cho nàng điều đó. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh chỉ có thể cúi đầu đi ra phía bên ngoài.

Đi ra khỏi phòng làm việc của thầy cô giáo, Trần Thiên Minh liền móc điện thoại ra gọi cho Chung Oánh: " Chung Oánh, anh lấy được chiếc MP4 rồi, em đến phòng làm việc chỗ anh để lấy nhé." Hiện giờ là giờ nghỉ, Chung Oánh có thể đến được.

Không lâu sau, Chung Oánh vừa đi vừa nhảy chân sáo tới, nàng vừa nhìn thấy chiếc MP4 ở trên tay của Trần Thiên Minh thì vui vẻ nói: "Anh Thiên Minh, chào buổi sáng!"

"Sáng gì nữa, sắp trưa đến nơi rồi, sao vừa nãy không chào đi, giờ mới chào, đúng thật là!" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Chung Oánh một cái, tức giận nói.

Chung Oánh cong môi lên, không phục nói: "Vừa rồi em lo lắng cái MP4 mà nên quên không nói, giờ nói cũng chưa muộn mà, anh Thiên Minh, cảm ơn anh nhé." Chung Oánh vừa nói vừa nhận chiếc MP4 từ trên tay của Trần Thiên Minh, vui vẻ đùa nghịch.

"Tiểu Oánh, anh hỏi em, sao em lại nghe MP4 trong giờ học?" Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Chung Oánh một cái. Nếu mình không mắng cô bé thì cô bé đúng là không biết trời cao đất dày là gì cả, thành tích của cô bé vốn rất tốt, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có hại cho bản thân cô bé.

"Anh nghĩ là em muốn thế à, cái thầy Ngô Thanh đó không biết là dạy gì nữa, mọi người đều ghét ông ấy vô cùng, nếu ông ấy vẫn như vậy, thì em sẽ tố cáo lên nhà trường." Chung Oánh cũng không vừa, nàng cãi ngay lại Trần Thiên Minh.

"Thế sao em lại chửi thầy Ngô Thanh là đồ nhà quê?" Trần Thiên Minh tiếp tục nói.

"Hứ, ông ấy lên lớp toàn nói mình rất là thời thượng, lại còn không ngừng đưa bàn tay dính đầy bụi phấn của mình lên vuốt tóc, ăn mặc thì không ra làm sao, cư như là chưa từng mặc qua vest vậy, thời tiết như thế này mà vẫn còn mặc vest, không phải là nhà quê thì là cái gì? Các bạn học đều ghét ông ấy lắm, mọi người nói, nếu ông ấy vẫn như thế thì sẽ cùng đi tìm hiệu trưởng để tố cáo." Mấy người Chung Oánh hình như rất bất mãn với Ngô Thanh.

Trần Thiên Minh biết tính cách của Chung Oánh, bất kỳ chuyện gì cô bé đều dám làm, liền vội vàng nói: "Tiểu Oánh, em không được làm bừa, thầy Ngô Thanh nói thế nào cũng là thầy giáo của em, em làm vậy làm sao được chứ?"

"Nếu ông ấy không làm gì em, thì em cũng chẳng thèm để ý đến ông ấy làm gì! Anh Thiên Minh, cảm ơn anh nhé." Chung Oánh nói.

Ài, chỉ vì cái MP4 này của cô mà tôi đã phải bỏ cả một bữa cơm đấy. Nhưng Trần Thiên Minh lại không dám nói với Chung Oánh, hắn sợ nếu để Chung Oánh biết được, thì cô bé sẽ trả thù Ngô Thanh mất.

Đúng lúc này, Tiểu Châu từ đâu bước tới, nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh và Châu Oánh đang nói chuyện với nhau nên vội vàng chạy lại nói: "Thầy Trần, tôi có chuyện muốn hỏi thầy."

"Có chuyện gì thế?" Trần Thiên Minh nhìn vào bộ dáng có phần tức giận của Tiểu Châu thì không khỏi hỏi lại. Hình như trước giờ mình đâu có đắc tội với Tiểu Châu đâu nhỉ?

" Thầy và Ngô Thanh có quan hệ rất tốt, thầy hãy thành thật với tôi đi, Ngô Thanh có phải đang theo đuổi một cô gái khác không?" Tiểu Châu liếc nhìn Chung Oánh ở bên cạnh một cái, thấp giọng nói. Vốn là nàng không muốn để cho Chung Oánh biết đâu, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, nên cũng không chú ý gì nữa.

"Sao cô lại nói thế chứ? Ngô Thanh chắc không thể làm việc như thế đâu." Trần Thiên Minh không thể không khâm phục con mắt nhìn người của Tiểu Châu, Ngô Thanh làm việc gì vụng trộm thì nàng đều biết cả. Nhưng, nếu đứng trên lập trường đàn ông thì hắn không thể bán đứng Ngô Thanh được.

Tiểu Châu tức giận nói: "Không thể? Anh ta nghĩ là tôi không biết, thực ra là tôi có thể cảm nhận được, mấy ngày nay tôi nhìn thấy bộ dạng của Ngô Thanh vui như mùa xuân vậy, chẳng khác nào khi mới yêu tôi. Tên Ngô Thanh này, nếu mà để tôi phát hiện ra anh ta lừa dối tôi chạy theo một cô gái khác, thì tôi sẽ đánh chết anh ta." Tiểu Châu vừa nói vừa vày vò gấu áo mình, lộ ra cánh tay vừa mập vừa trắng của mình. Trần Thiên Minh không dám tưởng tượng, cánh tay to lớn này mà đánh vào thân hình gầy guộc của Ngô Thanh thì sẽ như thế nào nữa.

"Cô Châu, cô cũng nhìn thấy thầy Ngô Thanh có chuyện rồi sao? Cô đúng thật là lợi hại!" Chung Oánh chớp chớp mắt, nàng đã nghĩ ra quỷ kế rồi.

"Sao thế? Tiểu Oánh, em cũng biết sao?" Tiểu Châu nhìn Chung Oánh, vẻ mặt không tin. Lẽ nào việc của Ngô Thanh đến cả học sinh cũng biết rồi?

"Cô Tiểu Châu, thật đấy, cô không tin thì có thể đi hỏi thầy Ngô Thanh, cô xem xem, thầy ấy bây giờ toàn mặc áo vest đeo cà vạt, cứ như là sắp làm chú rể vậy ấy. Người như thầy ấy, thì ai mà không biết đó là người lăng nhăng chứ? Cô ơi, cô phải quản chặt thầy ấy vào, đừng để cho thầy ấy làm bậy làm bạ ở bên ngoài nhé!" Chung Oánh rất biết tận dụng thời cơ, lại tiếp tục thêm mắm thêm muối. Ai bảo Ngô Thanh thu MP4 của nàng chứ, giờ đây nàng đã báo thù Ngô Thanh rồi.

"Đúng, cô phải quản chặt mới được, không thể để cho anh ta lẳng lơ, làm chuyện xằng bậy với cô gái khác được. Tiểu Oánh, cảm ơn em." Tiểu Châu vừa dứt lời thì lại hấp tấp chạy về hướng phòng làm việc của mình. Giờ đây, nàng đã quên luôn việc Chung Oánh là học sinh của mình, nàng còn coi Chung Oánh như hồng nhan tri kỷ của mình vậy!

Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Châu nổi giận đùng đùng xông đến phòng làm việc tìm Ngô Thanh để tính sổ như vậy, thì biết chắc rằng Ngô Thanh lại sắp phải chịu khổ sở rồi, hắn quay ra oán trách Chung Oánh: "Tiểu Oánh, em đừng có mà nói linh tinh vậy được không? Em làm thế sẽ hại chết thầy Ngô Thanh đó."

Chung Oánh đắc ý nói: "Em không cần biết, ai bảo ông ấy thu MP4 của em, em tìm ông ta vậy mà ông ta cũng không trả cho em. Còn nữa, trong trường này, ai không biết ông ấy là tên dê xồm chứ, nhìn thấy cô giáo nào cũng nhe nhởn bắt chuyện, các bạn đều đang bàn tán về ông ấy đó."

"Ài, mấy đứa học sinh các em đúng là...!" Trần Thiên Minh không biết nói gì nữa, dường như sự thực là Ngô Thanh chính là người như vậy, coi như Ngô Thanh xui xẻo vậy, ai bảo hắn ta đắc tội với cô tiểu ma nữ này chứ? Mà mình còn chẳng dám động đến cô tiểu ma nữ này nữa là, hắn ta động đến nàng không phải là tự tìm con đường chết hay sao?

"Được rồi, thầy, em phải lên lớp đây, bye bye!" Nói xong, Chung Oánh liền cười hì hì chạy mất.

Ài, Ngô Thanh, thôi thì cứ để ông trời phù hộ cho cậu vậy! Trần Thiên Minh thầm nói.

Ngô Thanh đang ngồi trong phòng làm việc đọc sách thì đột nhiên muốn đi vệ sinh, nên hắn bèn đứng dậy muốn đi WC giải quyết một chút.

"Ngô Thanh", đột nhiên Tiểu Châu từ bên ngoài xông vào, chạy đến trước mặt Ngô Thanh hét lớn. Nàng ta bây giờ giương nanh múa vuốt, bộ dạng như muốn cướp đi tính mạng của Ngô Thanh vậy.

"Có chuyện gì vậy hả Tiểu Châu?" Ngô Thanh nhìn Tiểu Châu với ánh mắt nghi hoặc. Tiểu Châu vừa làm gì vậy? Sao lại tức giận thế này? Lẽ nào có ai bắt nạt nàng sao?

Tiểu Châu không trả lời câu hỏi của Ngô Thanh, nàng tóm lấy chiếc cà vạt màu đen trên cổ Ngô Thanh, cứ như là sợ Ngô Thanh chạy mất không bằng. Tiếp đó, Tiểu Châu quay đầu lại nhìn một cái, thì thấy mấy thầy cô khác đang nhìn mình, nên nàng dùng sức kéo cổ Ngô Thanh lại nói: "Ngô Thanh, anh đi ra ngoài nói chuyện với tôi một chút."

"Em đừng có thế, bỏ anh ra." Ngô Thanh cũng nhìn ra xung quanh một lượt, thấy mọi người đều đang nhìn họ, thì vội vàng nói với Tiểu Châu. Cứ thế này thì cái tạo hình ngầu ngầu của hắn sẽ bị Tiểu Châu làm hỏng mất, đây là thành tích mà hắn đã phải mất ba ngày mới có được đấy.

"Bỏ anh ra? Anh đừng có mơ, tôi nói cho anh biết, Ngô Thanh, hôm nay tôi cũng không sợ bị mọi người chê cười gì cả nữa, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải anh đã có cô nào khác ở bên ngoài rồi không?" Tiểu Châu nhìn bộ dạng né bên nọ tránh bên kia của Ngô Thanh thì lại càng điên lên, tên Ngô Thanh này nhất định là có tật giật mình rồi.

"Không, không có mà, ai nói với em vậy, anh đi tính sổ với nó!" Ngô Thanh chột dạ nói. Sao việc này Tiểu Châu lại biết được chứ? Lẽ nào lại do tên khốn Trần Thiên Minh nói cho Tiểu Châu biết chứ? Nghĩ đến đây, Ngô Thanh hận không thể đi liều mạng với Trần Thiên Minh ngay bây giờ. Nhưng hiện giờ hắn đang bị Tiểu Châu lôi chiếc cà vạt như thế, Tiểu Châu dáng người cao lớn còn hắn thì lại nhỏ gầy, làm sao có thể thoát được khỏi tay của Tiểu Châu cơ chứ?

"Tìm người tính sổ? Tôi nhổ vào, anh muốn tìm chỗ trốn chứ gì, cái đồ vô lương tâm này, uổng công tôi đối xử tốt với anh, vậy mà anh còn đi theo đuổi người con gái khác?" Tiểu Châu càng nói càng buồn, càng nói càng tức, tựa như mình đã tìm được một tên Trần Thế Mỹ vậy.

Ngô Thanh cảm thấy phần dưới của mình càng lúc càng buồn, hắn sốt ruột nói với Tiểu Châu: "Anh không có mà, Tiểu Châu, em bỏ tay ra trước đã, anh, anh đi ra ngoài một chút, một chút nữa quay lại rồi anh sẽ nói cho em biết." Nói đến đây, Ngô Thanh đã cảm thấy mình buồn sắp không chịu được nữa rồi, có vẻ như sắp chảy ra ngoài rồi.

Tiểu Châu nghe thấy Ngô Thanh bảo nàng bỏ tay ra, nàng làm gì có chuyện bỏ tay ra cơ chứ, hiện giờ Ngô Thanh đúng là bộ dạng không chịu nhận tội, lại còn muốn trốn tránh, nên nàng mới không buông tay ra như lời Ngô Thanh nói, "Hừ, hôm nay anh không nói rõ cho tôi biết thì tôi sẽ không buông tay ra đâu." Nói xong, Tiểu Châu mạnh tay kéo Ngô Thanh từ trên ghế kéo ra ngoài.

Ngô Thanh dùng tay che phần bên dưới của mình lại, đau khổ nói: "Tiểu Châu, em mau bỏ tay ra đi, anh đang buồn, anh muốn đi WC." Hắn vừa nói vừa giậm nhẹ chân xuống.

"Ý, Ngô Thanh, không ngờ anh bây giờ lại nói dối nhiều đến vậy, muốn thoát lại dùng biện pháp ngu ngốc như vậy để lừa tôi, tôi nói cho anh biết, Ngô Thanh, ngày hôm nay anh không nói rõ cho tôi biết thì anh đừng hòng đi đâu được." Tiểu Châu lớn tiếng nói.

"Tiểu Châu, em điên rồi, mọi người đang nhìn anh đây này." Ngô Thanh thực sự là không còn cách nào nữa, hắn cố gắng hất tay Tiểu Châu ra, nhưng lực của hắn làm sao có thể mạnh hơn Tiểu Châu được cơ chứ? Không những không hất được ra, mà còn làm cho Tiểu Châu nổi giận lôi đình, Tiểu Châu dùng hết sức kéo chiếc cà vạt của Ngô Thanh, Ngô Thanh liền bị nàng ta kéo đến bên cạnh nàng, tiếp đó Tiểu Châu hung hăng xé áo của Ngô Thanh ra, dùng lực lắc đi lắc lại người Ngô Thanh: "Anh dám hất tay tôi ra à, xem ra anh đã ăn phải gan hổ rồi hả." Ngày trước Ngô Thanh đều không dám làm gì Tiểu Châu cả, nhưng giờ đây thực sự là hắn rất buồn rồi, nếu hắn vẫn không đi vệ sinh thì e rằng hắn sẽ phải giải quyết ngay tại đây rồi.

"Krắc", bởi vì Ngô Thanh bị Tiểu Châu lắc qua lắc lại như vậy, mà cặp kính mát của hắn vốn đã rất lỏng, căn bản là không thích hợp với hắn. Vì thế nên cặp kính đó liền rơi xuống đất, còn Tiểu Châu thì do đang vô cùng tức giận nên cũng không để ý thấy cặp kính mát của Ngô Thanh đã bị rơi xuống đất, nàng giẫm một phát, lại "rắc" lên một tiếng, cặp kính đã bị nàng giẫm cho nát bét rồi.

"Trời ơi, cặp kính 188 nhân dân tệ của tôi!" Ngô Thanh đau xót nhìn vào cặp kính đã bị Tiểu Châu giẫm cho nát bét kia, đau đớn nói.

"Mặc kệ anh, Ngô Thanh, hôm nay anh mà không nói rõ ra cho tôi, thì không xong với tôi đâu." Vừa dứt lời, Tiểu Châu dùng lực tóm Ngô Thanh dậy, giống như là chim ưng bắt gà con vậy, Ngô Thanh bây giờ chân như sắp dời mặt đất.

Ngô Thanh vẫn cho rằng do Trần Thiên Minh tiết lộ bí mật, nếu mình không nói những lời mật ngọt để dỗ dành Tiểu Châu thì chắc chắn là nàng sẽ không buông tha cho hắn đâu, hắn cố tình lớn tiếng nói: "Tiểu Châu, em đừng nghe người ta nói bừa, anh yêu em như thế nào, em lại còn không biết sao?" Những lời thề thốt của Ngô Thanh không khỏi làm cho các thầy cô ngồi bên phải giật mình, dù gì thì đây cũng là nơi công cộng, Ngô Thanh làm sao có thể lớn tiếng biểu lộ tình yêu của mình với Tiểu Châu ở đây được cơ chứ?