"Sư phụ, con sai rồi, xin người chớ thương tâm, về sau con sẽ nghe lời người." Ngả Tiểu Ny đau đớn kêu lên. Nàng nhìn thấy sư phụ tôn kính yêu thương của mình như vậy, trong lòng ruột đau như cắt.
"Tiểu Ny, con có thể đồng ý sư phụ một việc không?" Trí Tĩnh nói với Ngả Tiểu Ny. Đúng là bà có chút đau khổ, nhưng cũng không đau khổ đến mức như vừa rồi, vừa rồi là bà giả bộ chỉ là muốn ép Ngả Tiểu Ny đồng ý với yêu cầu của mình.
Ngả Tiểu Ny rưng rưng nước mắt, gật đầu nói: "Sư phụ, con nghe lời sư phụ, sư phụ bảo con làm gì con cũng nghe theo, xin người đừng làm gì tổn thương đến bản thân." Bây giờ đừng nói là một việc, cho dù có là mười việc, một trăm việc thì Ngả Tiểu Ny cũng sẽ nhận lời.
Trí Tĩnh nói từng câu từng chữ một: "Về sau đừng có đi lại với Trần Thiên Minh, quan hệ giữa hai người chỉ là đồng môn, còn nữa, cả đời này ở bên sư phụ, không được xuống núi."
Không nghi ngờ gì, những lời nói của Trí Tĩnh như một quả bom làm nổ tung trái tim của Ngả Tiểu Ny, mặc dù Ngả Tiểu Ny sớm biết Trí Tĩnh sẽ yêu cầu mình ở bên bà như vậy, nhưng không ngờ lại còn bắt nàng không được qua lại với Trần Thiên Minh, thế thì về sau Trần Thiên Minh có đến Huyền Môn cũng không gặp được mình nữa rồi.
Nhưng hiện giờ Ngả Tiểu Ny cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trong mắt nàng thì Trí Tĩnh mới là người thân thiết nhất của nàng, hơn nữa bà còn nuôi dưỡng nàng bao nhiêu năm trời, vì vậy mà nàng không thể không nghe theo lời của bà. Thế nên nàng gật đầu nói: "Sư phụ, con biết rồi, ngày sau con không tiếp cận tiểu sư thúc nữa đâu, con nghe lời sư phụ."
Nghe thấy Ngả Tiểu Ny đồng ý yêu cầu của mình, Trí Tĩnh hài lòng nói với Tiểu Ny: "Tiểu Ny, sư phụ cũng là muốn tốt cho con, ngày sau con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ." Nói rồi bà kéo Ngả Tiểu Ny quay về lều của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thiên Minh đi ra khỏi lều liền nghe thấy tiếng nói chuyện to nhỏ giữa Ngả Tiểu Ny và Lý Quân, thì vui vẻ bước đến nói với họ: "Chào buổi sáng."
"Chào tiểu sư thúc." Lý Quân và Ngả Tiểu Ny đồng thanh nói. Ngả Tiểu Ny nói xong, thì vội vã rời đi, như cố tình lảng tránh Trần Thiên Minh vậy.
"Tiểu Ny hôm nay làm sao vậy? Có phải vừa rồi ngươi trêu chọc gì cô ấy không?" Trần Thiên Minh hỏi Lý Quân.
"Không có, chúng con khi nãy vẫn nói chuyện bình thường mà, tiểu sư thúc đến rồi thì cô ấy liền đi." Lý Quân lắc lắc đầu nói.
"Thế sao Tiểu Ny nhìn thấy ta lại đi thế?" Trần Thiên Minh lẩm bẩm một mình. Lẽ nào do tối qua Trí Tĩnh nói gì với Tiểu Ny, nên giờ đây nàng nhìn thấy mình là bỏ chạy? Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Xem ra, đợi đấu võ xong, mình phải nói chuyện đàng hoàng với Ngả Tiểu Ny mới được.
Lý Quân nói với Trần Thiên Minh: "Tiểu sư thúc, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con bảo bọn họ đem đến cho chúng ta nhé." Lý Quân nói xong liền rời đi.
Sau khi mọi người ăn sáng xong liền tiến bước đến trung tâm vùng đất trống, nơi đấu võ của ngày hôm nay là ở đó. Người của các môn phái khác đều vây hết ở xung quanh, lúc này Trí Tĩnh là uy phong nhất, suốt dọc đường đi đều có người chào bà, điều đó cho thấy ngày thường bà thường đại diện cho Huyền Môn để xuống núi đi gặp người của các môn phái khác.
"Tiểu sư thúc, chỗ đó có hai người mặc đồ đen bịt mặt là người của Đạo Môn. Hôm qua con nghe người của Ma Môn nói vậy." Lý Quân đứng bên cạnh Trần Thiên Minh khẽ nói.
Trần Thiên Minh nghe Lý Quân nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, người hơi sững lại, bởi vì hai người mặc đồ đen che mặt một cao một thấp ở phía trước, trong đó một người lại là người cứu họ trong lần triển lãm trước, dáng người đó hắn vẫn còn nhớ. "A Quốc, cậu xem, người mặc đồ đen bịt mặt đó có phải là người lần trước cứu chúng ta không?" Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc đứng đằng sau.
Lâm Quốc quan sát một hồi rồi nói: "Lão đại, đúng là rất giống người đó, sư phụ không phải từng nói, người dùng loại Vô Ảnh Đao đó là người của Đạo Môn sao? Thế thì người đó mười phần thì đến tám chín phần là người của Đạo Môn.
Hôm đó là buổi tối nênTrần Thiên Minh nhìn không được rõ cho lắm, nhưng hiện giờ, hắn thấy thân hình cao gầy mặc đồ đen che mặt kia có phần giống Phạm Văn Đình, chỉ có điều nàng ta che mặt nên không dám nhận bừa. "Đi, chúng ta đến chào họ một câu, nhân tiện cảm tạ ơn cứu mạng của người ta." Trần Thiên Minh nói với mấy người Lâm Quốc.
Sau đó, mấy người Trần Thiên Minh bèn bước tới trước mặt người mặc đồ đen đã từng cứu mình, khẽ nói: "Xin chào, tối hôm đó là cô cứu chúng tôi sao?"
Người mặc đồ đen đó không nói gì, chỉ gật gật đầu. Sau khi nghe người mặc đồ đen nói chính là nàng đã cứu bọn họ thì Trần Thiên Minh vui vẻ nói: " Rất vui được gặp cô ở đây, chúng tôi là công ty An An Bảo, nếu về sau cô cần sự giúp đỡ thì cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cố hết mình." Chịu ơn người một giọt nước, thì trả ơn cả thác nước, về điểm này Trần Thiên Minh không hàm hồ được.
Người mặc đồ đen đó vẫn không nói gì, nàng lắc lắc đầu, ý nói không cần Trần Thiên Minh báo đáp.
Thấy người mặc đồ đen không chịu nói, chỉ lắc đầu và gật đầu, Trần Thiên Minh lấy làm kỳ lạ, lẽ nào người mặc đồ đen đó lại quen mình, hoặc nàng chính là Phạm Văn Đình. Khi Trần Thiên Minh nghĩ đến Phạm Văn Đình thì điệu bộ có phần cổ quái, giờ hắn mới kiên định dự đoán của mình, vì thế nên hắn hỏi: "Cô có thể lên tiếng nói chuyện không?"
Nhưng nàng lại không chịu nói, nếu nàng mở miệng thì có lẽ nàng chính là người mà mình quen, hoặc là nàng chính là Phạm Văn Đình. Giờ đây Trần Thiên Minh nhìn người mặc đồ đen đứng trước mặt, càng nhìn càng thấy thân hình của nàng ta đặc biệt giống với Phạm Văn Đình.
"Tôi vừa rồi đã cho các anh thấy ý của tôi, tôi là người đã cứu các anh tối hôm đó, nhưng tôi không cần các anh báo đáp. Chúng tôi không quen nói chuyện với người lạ, các anh cứ bận việc của các anh đi." Cuối cùng thì người bận đồ đen đó cũng chịu nói, nhưng giọng nói có phần kiêu ngạo, không giống với giọng nói thùy mị của Phạm Văn Đình.
Sau khi nghe được giọng nói của người bận đồ đen thì Trần Thiên Minh biết được đây không phải là giọng của Phạm Văn Đình, cho dù nàng ta có nén giọng xuống thì cũng không có cách nào thay đổi âm thanh vốn có của mình, về điểm này thì Trần Thiên Minh nghe ra được. Từ giọng nói của người mặc đồ đen cho thấy, nàng là một người phụ nữ, giọng của một phụ nữ mà hắn chưa từng nghe bao giờ.
Có thể người của Đạo Môn đều như vậy,không màng đến danh lợi, sự đời, không giao lưu nhiều với người khác, như cô gái dáng người cao cao mặc đồ đen đứng bên cạnh thì chỉ nhìn mấy người Trần Thiên Minh một cái, rồi không thèm để ý gì đến họ, một bộ dạng cao cao tại thượng, vô cùng khinh khỉnh.
Nếu người ta đã thế này thì Trần Thiên Minh cũng không thèm bắt thân nữa làm gì, hắn chắp tay nói với người mặc đồ đen: "Cảm ơn vì tối đó đã cứu chúng tôi, nếu ngày sau có cần gì chúng tôi giúp đỡ thì cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi mãi nhớ đến ân tình của cô." Nói xong, mấy người Trần Thiên Minh liền bước đến chỗ của mình ở Huyền Môn.
Lần đấu võ này, Ma Môn an bài hai vòng tròn lớn, người của Tam Môn đứng thành hình tam giác ở trong vòng tròn nhỏ, còn những môn phái khác thì ở vòng tròn lớn bên ngoài, như thế thì những người khác sẽ không làm phiền Tam Môn bọn họ đấu võ.
"Sư huynh, người mặc đồ đen kia chính là người cứu chúng ta tối hôm đó." Trần Thiên Minh đi đến bên Chung Hướng Lượng, chỉ vào người mặc đồ đen đó nói.
"Ta quả nhiên là đoán không sai, người đó là người của Đạo Môn." Chung Hướng Lượng hơi gập đầu xuống nói.
"Có điều họ không để ý đến người khác." Trần Thiên Minh nói.
Chung Hướng Lượng cười cười nói: "Người của Đạo Môn đều như vậy cả, không thèm để ý đến người khác, cho dù bây giờ chúng ta qua đó chào bọn họ, thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ gật gật đầu mà thôi. Bởi vì họ chẳng màng gì danh lợi hay sự đời gì cả nên người của bọn họ mới ngày càng ít đi, cậu xem, lần này họ cũng chỉ đến có hai người, không nhiều cũng không ít."
Trần Thiên Minh ngẫm nghĩ một lát rồi cũng không để ý đến việc của Đạo Môn nữa, mỗi người đều có một phương thức sống của riêng mình, hà tất phải cưỡng ép người khác chứ.
Một lát sau, một người phụ trách chủ trì sự việc đứng lên nói. Để công bằng đối với tất cả mọi người, mỗi lần đấu võ đều do những nhân sĩ đức cao vọng trọng ở các môn phái khác đảm nhiệm việc chủ trì. Lần chủ trì này là đạo trưởng Bạch Mi, trưởng môn phái Hoa Lôn. Phái Hoa Lôn là một môn phái chỉ đứng sau Tam Môn, đệ tử trong phái vô cùng đông đảo, võ công cao cường, cũng có một vị trí nhất định trong võ lâm.
"Các vị, Tam Môn đấu võ bây giờ bắt đầu. Lần đấu võ này tổng cộng có năm trận, trận thứ nhất và trận thứ hai lần lượt là những cao thủ được chọn ra từ Ma Môn và Huyền Môn so chiêu với cao thủ của Đạo Môn, thắng bại sẽ được tính điểm cho cuộc tranh đoạt Long Đầu (vị tríđộc tôn trong võ lâm). Ở trận thứ ba, thứ tư, thứ năm sẽ do Ma Môn và Hyền Môn phái ra ba cao thủ, chỉ định ba trận phân thắng bại, bên nào thắng sẽ được đảm nhiệm làm Võ Lâm Long Đầu (cầm đầu võ lâm) trong vòng mười năm, và được quyền nắm bắt những việc quan trọng của Võ Lâm" Bạch Mi đạo trưởng trịnh trọng tuyên bố.
Võ Lâm Long Đầu (người cầm đầu Võ Lâm) là người sẽ duy trì sự hòa bình ổn định trong Võ Lâm, nếu như có hai môn phái nào đó xuất hiện tranh chấp không thể đàm phán được, thì sẽ do Võ Lâm Long Đầu đứng ra giải quyết, chính vì vậy mà người nào làm Võ Lâm Long Đầu sẽ có được sự tôn kính của tất cả mọi người. Nhưng việc này đối với những kẻ có dã tâm mà nói thì bọn chúng sẽ dùng quyền lực của Long Đầu đi làm những việc mà bọn chúng muốn mà không ai ngăn cản được cả.
Bên dưới các môn phái trong Võ Lâm đều dương to con mắt của mình ra xem trận đấu võ này, không phải bọn họ không muốn tranh Long Đầu, mà là vì bọn họ không có đủ trình để tranh nó mà thôi. Trong bọn họ không một ai là đối thủ của Tam Môn cả, chính vì vậy hôm nay bọn họ đến đây thực chất là xem náo nhiệt, học hỏi kinh nghiệm, kết giao bạn bè, xem xem mình có thể dùng võ lực để có một tương lai tươi sáng hơn không!
"Bây giờ, đấu võ bắt đầu, trận thứ nhất, mời cao thủ của Huyền Môn và cao thủ của Đạo Môn xuất trận." Bạch Mi đạo trưởng lớn tiếng nói. Giọng nói của ông vang to như một chiếc chuông lớn vậy, lập tức truyền ra khắp xung quanh.
Xem ra, võ công của Bạch Mi đạo trưởng cũng rất cao, nhưng, trong mắt của Trần Thiên Minh thì võ công của Bạch Mi đạo trưởng có khi còn kém hơn một chút so với Lâm Quốc mấy người. Nghe thấy tiếng gọi của Bạch Mi đạo trưởng, Trí Tĩnh chỉnh lại áo quần của mình sau đó bước ra ngoài sân, còn bên Đạo Môn cho ra lại chính là người bận đồ đen đã từng cứu mấy người Trần Thiên Minh.
Nhìn thấy người bận đồ đen đi ra, Trần Thiên Minh hơi cau mày lại, bởi vì hắn biết võ công của người này, võ công của nàng ta hơn hẳn Trí Tĩnh, lần đấu võ này có lẽ Trí Tĩnh không thẳng nổi rồi. Nhưng Trần Thiên Minh cũng không lo lắng, vì trận thứ nhất và trận thứ hai sẽ không tính điểm cho việc tranh cướp Long Đầu.
Đây chính là cấp bậc trên dưới của võ lâm làm hại người ta, giống như giờ đây, võ công của Lâm Quốc và Trương Ngạn đều giỏi hơn Trí Tĩnh, nếu để một trong hai người bọn họ ra trận thì có lẽ sẽ không thua một cách thảm hại như vậy, ít nhất thì cũng làm mấtt mặt cho Huyền Môn.
Nhưng nếu mình để Lâm Quốc thay thế cho Trí Tĩnh, thì Trí Tĩnh chắc sẽ muốn giết chết mình. Thôi, bỏ đi, cứ để bà ta lăn lộn một chút. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Mời!" Trí Tĩnh chắp tay nói.
"Mời!" Người bận đồ đen cũng chắp tay nói theo, sau đó nàng ta làm một động tác mời, ý nói để cho Trí Tĩnh ra tay trước.
Trí Tĩnh cũng không dám chậm trễ, coi thường, bởi vì người của Đạo Môn rất ít lộ diện, các môn phái khác cũng không biết gì về võ công bọ họ thâm hậu đến nhường nào, hơn nữa nghe trưởng bối nói rằng võ công của Đạo Môn vô cùng lợi hại, chỉ có điều bọn họ thường không lộ ra mà thôi. Thế nên, Trí Tĩnh phải vô cùng tỉnh táo.
Tay phải của bà vung về phía trước, phất ra một chưởng bay thẳng về phía người mặc áo đen kia, chưởng phong khí thế ầm ầm như một trận cuồng phong áp đến người mặc áo đen, bởi vì đây là chiêu đầu tiên, nên Trí Tĩnh không dùng hết toàn lực, bà chỉ dùng tám thành công lực mà thôi.