Lưu Manh Lão Sư

Chương 538: Vừa rồi anh rất xấu



Sáng sớm hôm sau, Chung Oánh đã tìm đến Trần Thiên Minh. Mà Trần Thiên Minh cũng không nuốt lời, đáp ứng cho nàng mười năm công lực. Tối hôm qua hắn vụng trộm đi tìm Yến tỷ các nàng sung sướng mà luyện Hương Ba công cả một buổi tối, hiện tại nội lực của hắn đã khôi phục tương đối.

"Thiên Minh ca ca, Hà Đào tỷ tỷ đâu?" Chung Oánh không thấy Hà Đào, vì vậy hỏi. "Hà Đào đang ở trong nhà luyện công, Tiểu Oánh ngày mai em phải dạy Hà Đào tỷ tỷ võ công khác, đặc biệt là khinh công, nhất định phải dạy, biết không?" Trần Thiên Minh nghĩ nếu như Hà Đào đánh không lại địch nhân, ít nhất có thể dùng khinh công đào tẩu.

"Em biết rồi, hừ, lúc nào cũng Hà Đào tỷ tỷ, cũng không để ý tới cảm nhận của người khác." Chung Oánh chu cái miệng ra, đầy tức giận nói.

"Làm sao vậy? Tiểu Oánh." Trần Thiên Minh kỳ quái nói. Chung Oánh trừng mắt liếc nhìn Trần Thiên Minh, nói: "Như ngày hôm qua ăn cơm chẳng hạn, anh vì cái gì mà chỉ giúp Hà Đào tỷ tỷ gắp đồ ăn, mà lại không có giúp em?" Chung Oánh tức giận đến nỗi hai tay chống hông, bộ dạng như muốn tìm Trần Thiên Minh tính sổ.

"Hà Đào tỷ tỷ người ta luyện công vất vả mà, em nói có đúng hay không?" Trần Thiên Minh hơi chút đau đầu, tiểu ma nữ này chẳng những nghịch ngợm, mà còn có chút keo kiệt. Mình và Hà Đào có quan hệ như thế nào chứ, sao mà nàng lại so sánh như vậy a?

"Hừ, em không khổ cực sao? Em làm lão sư dạy Hà Đào tỷ tỷ luyện công, vậy mà anh cũng không săn sóc em dù chỉ một chút." Chung Oánh làm nũng với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Ai nói anh không săn sóc em. Hiện tại anh không phải vì em mà bỏ ra mười năm công lực sao? Nếu không, anh sẽ mua cho em một cái MP4, không cần đưa chân khí vào người em nữa nhé." Một cái MP4 đương nhiên so ra kém mười năm công lực, Trần Thiên Minh cũng muốn nhìn xem Chung Oánh làm như thế nào lựa chọn.

"Thiên Minh ca ca, nếu không như vậy đi, trước tiên anh giúp em đưa chân khí vào, sau đó lại mua MP4 cho em, được chứ?" Chung Oánh giảo hoạt cười nói.

"Đương nhiên là không được, em chỉ có thể chọn một thứ mà thôi." Trần Thiên Minh trợn mắt trắng dã liếc nhìn Chung Oánh. Tiểu ma nữ này còn rất tham lam nữa, được đằng chân lại muốn lân lên đằng đầu.

Chung Oánh thấy Trần Thiên Minh nghiêm mặt, đành phải nói: "Vậy coi như xong, em không tiêu loạn tiền của anh nữa, em muốn anh cho em mười năm công lực là được rồi." Nói xong, nàng đi vào trong phòng ngồi xuống, sau đó nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Chung Oánh đã quyết định, cũng bước tới bên cạnh nàng, vận khởi nội lực, trước tiên ở điểm vài cái lên người nàng, sau đó định giúp Chung Oánh đưa công lực vào. Nhưng khi hắn nhìn Chung Oánh, lại dừng tay bất động. Nguyên lai, địa phương mà Trần Thiên Minh phải đưa chân khí vào người Chung Oánh là ở dưới ngực một chút.

Không thể tưởng được hiện tại thân thể của Chung Oánh lại phát sinh biến hóa, đặc biệt là bộ ngực của nàng, trở nên to hơn, hơi có chút nhô lên, nụ hoa khẽ nhú cực kỳ động nhân khiến Trần Thiên Minh không dám xuống tay, tuy ngực nàng không lớn, nhưng bàn tay mình lớn như vậy, sợ không cẩn thận sẽ đụng vào một vài nơi nào đó...

"Thiên Minh ca ca, anh sao lại không động thủ nữa, có phải là anh muốn đổi ý không?" Chung Oánh thấy nguyên bản Trần Thiên Minh đã muốn giúp mình đưa công lực vào, bây giờ lại dừng tay bất động. Khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện Trần Thiên Minh đang nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.

Trước kia nàng còn chưa để ý, nhưng nửa năm nay, đặc biệt là sau khi học xong khóa vệ sinh sinh lý, nàng cũng đã biết, đặc biệt trước kia phát hiện phía dưới của Trần Thiên Minh cứng lên là thứ gì, cũng không phải là thứ đồ chơi gì tốt, mà là... Của hắn. Hiện tại nàng thấy Trần Thiên Minh nhìn nơi đó của mình chằm chằm, vừa - xấu hổ lại vừa vội, nói: "Thiên Minh ca ca, anh, anh sao lại như vậy a?"

Con mắt của Trần Thiên Minh cũng đỏ lên, nhưng hắn vẫn muốn nói rõ cho Chung Oánh biết rõ, chi tiết: "Tiểu Oánh, anh quên nói cho em, khi anh đưa công lực vào thân thể em, nơi đó chính là tại gần huyệt Kỳ Môn, cho nên vừa rồi anh mới không dám động thủ."

"Úc, thì ra là như vậy, Thiên Minh ca ca, em trách oan anh rồi, anh động thủ đi, em biết anh không phải là người xấu." Vị thiếu nữ này vừa nói xong, hai gò má đều ửng đỏ, chậm rãi cúi đầu. Hiện tại Chung Oánh lại muốn mười năm công lực, nhưng lại có điểm thẹn thùng khi Trần Thiên Minh đụng phải nơi đó của mình.

Mà huyệt Kỳ Môn cũng không phải là nơi đó của mình, mà là dưới đó một chút, nếu như cẩn thận một chút mà nói, cũng không dễ đụng phải. Mà cũng phải nói, nàng một mực gọi Trần Thiên Minh là ca ca, cho nên cũng không có quá nhiều cố kỵ.

Nghe Chung Oánh nói như vậy, Trần Thiên Minh liền giơ tay phải lên, cẩn thận từng ly từng tí đưa công lực vào thân thể Chung Oánh. Hắn dùng tay đặt chuẩn vị trí, sau đó cũng không nhìn nơi đó của Chung Oánh nữa, nói: "Tiểu Oánh, em nhanh hấp thu công lực anh đưa vào đi."

Chung Oánh gật gật đầu, vội vàng vận chân khí của mình, từ từ làm cho công lực của Trần Thiên Minh hòa tan. Sau khi truyền công lực xong, Trần Thiên Minh thu tay về, bản thân mình cũng ngồi bên cạnh Chung Oánh luyện công, vừa rồi hao tổn mười năm công lực, cho nên hắn phải vận công điều tức.

Bởi vì Trần Thiên Minh công lực thâm hậu, cho nên hắn điều tức nhanh hơn Chung Oánh, nhưng mà Chung Oánh hấp thu công lực rồi điều tức cũng mau, cho nên khi Trần Thiên Minh điều tức xong không lâu nàng cũng điều tức xong.

"Tiểu Oánh, hiện tại em có cảm giác như thế nào?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Thiên Minh ca ca, em cảm giác công lực của em mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, hì hì, cám ơn Thiên Minh ca ca." Vẻ mặt của Chung Oánh rất cao hứng, tự nhiên bản thân lại có nhiều hơn mười năm công lực, đây đều là do Trần Thiên Minh cho mà.

"Ha ha, không cần phải cảm ơn, em hãy nhớ kỹ, ngày mai phải bắt đầu qua giúp Hà Đào tỷ tỷ, sau đó kêu Hà Đào tỷ tỷ mang em đi nhận biết vài vị tỷ tỷ nữa, rồi bảo vệ cho tốt các nàng." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Ờ, em biết rồi." Chung Oánh gật đầu nói.

"Vậy em về trước đi, anh còn có chút việc." Trần Thiên Minh nói.

Chung Oánh nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng vốn đang đang muốn ở đây chơi một lát, hiện tại đành phải đứng dậy muốn đi. Đột nhiên, nàng quay đầu lại nói: "Thiên Minh ca ca, vừa rồi anh thật là hư!" Nói xong, nàng đỏ mặt chạy vội ra ngoài...

"Anh, anh vừa rồi rất xấu sao?" Trần Thiên Minh ngây ngốc, không thể nào, vừa rồi ta có đụng phải nơi nào đó của nàng sao? Sao mình lại không có cảm giác nhỉ? Chẳng lẽ là vừa rồi mình vô cùng chuyên tâm sao? Trần Thiên Minh tự hỏi chính mình.

Buổi chiều, Chung Hướng Lượng mang theo Tiểu Hạ tới. Trần Thiên Minh thấy bọn họ tới, vội vàng mời hai người ngồi xuống.

"Thiên Minh, hiện tại cậu có ý kiến gì hay không?" Chung Hướng Lượng ngồi trên ghế xong, quay sang hỏi Trần Thiên Minh.

"Hiện tại đám người Ma vương đang đi khắp nơi tìm chúng ta, trước tiên chúng ta đừng lộ diện, luyện tập võ công cho tốt, sau đó mới tìm bọn họ." Trần Thiên Minh nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Sư huynh, vì sao chính phủ lại không hàng động gì với Ma Môn hay Hoa hắc bang thế?"

Chung Hướng Lượng mỉm cười nói: "Thiên Minh, cậu sai rồi, không phải bọn anh không nghĩ cách, mà là bọn anh chưa có chứng cớ, hơn nữa tại thành phố M, quyền lực của Thái Cơ rất lớn, trong tỉnh cũng có người của bọn chúng, bọn anh muốn bắt bọn này quả thực rất khó. Giống như chuyện bỏ tù em lần trước vậy, có thể nói rõ ra là Cục Công An cơ bản là người của bọn chúng, nếu như không phải anh có dây trong tỉnh, xin luật sư trên tỉnh tới, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho em đâu."

"Chẳng lẽ không còn cách gì để thay đổi cục diện sao?" Trần Thiên Minh cau mày, nếu như tiếp tục như vậy mà nói, bọn họ tại thành phố M khó có thể cầm cự rồi.

Chung Hướng Lượng nhìn sắc mặt tức giận của Trần Thiên Minh, lắc đầu nói: "Đương nhiên là có, loại cục diện này chỉ là tạm thời mà thôi."

"Vậy tại sao hiện tại không thay đổi đi?" Trần Thiên Minh nói.

"Bây giờ còn không phải lúc, anh vừa mới nói, chứng cớ, bọn anh cần chính là chứng cớ. Bởi vì Thái Cơ cùng Ma vương bọn chúng nắm giữ các ngàng của thành phố M, bọn anh bên này căn bản không có chứng cớ. Cho nên bọn anh muốn chờ bọn chúng hoàn toàn trồi lên mặt nước, lúc đó mạnh mẽ đánh một đập. Nếu như hiện tại bọn anh xuống tay, chỉ có thể bắt được vài tên tôm tép, mà ngay cả thân tín của Thái Cơ cũng không lay chuyển được, chớ đừng nói chi là cây to cỡ Thái Cơ." Chung Hướng Lượng nói.

"Em hiển, sư huynh muốn chờ bọn chúng làm cho thành phố M càng loạn, sẽ khiến bọn chúng tự cho rằng thành phố M hoàn toàn là thiên hạ của bọn chúng, khi đó cái chân ngựa của bọn chúng nhất định sẽ lộ ra, lúc đó sẽ một mẻ hốt gọn, đúng không sư huynh?" Trần Thiên Minh cao hứng nói.

"Có thể nói như vậy, hiện tại chúng ta chủ yếu là kiêng kỵ hai tên Thái Cơ cùng Ma vương, Thái Cơ hiện tại dưới sự trợ giúp của Ma vương khả năng sẽ được bầu làm thị trưởng khóa tiếp theo." Chung Hướng Lượng nói.

"Gì? Thái Cơ muốn làm thị trưởng?" Trần Thiên Minh gấp gáp, nếu để cho Thái Cơ làm thị trưởng mà nói, quyền lực của hắn càng lớn, đến lúc đó bọn họ còn thảm hơn a.

"Đúng vậy, nhưng mà chẳng qua là muốn làm mà thôi, còn có thể đạt được hay không, còn chưa biết." Chung Hướng Lượng nói: "Vấn đề về Thái Cơ không lớn, chỉ cần hắn lộ cái chân ngựa ra, cấp trên tự nhiên sẽ động tới hắn. Vấn đề hiện tại chính là Ma vương, âm dương công của hắn phi thường lợi hại, ngay cả cậu cũng không phải là đối thủ của hắn, cho nên một khi bọn anh đối phó với bọn chúng, khả năng sẽ không bắt được kẻ có võ công cao cường như Ma vương."

Tuy Ma vương có võ công cực cao, thế nhưng đến lúc đó chính phủ muốn đụng tới hắn, Ma vương hắn sẽ một địch chúng nhân. Nhưng mà Chung Hướng Lượng sợ không thể nhổ cỏ tận gốc, sau này sẽ có tai họa.

"Sư huynh, đoạn thời gian này em đang khẩn trương luyện công, nhưng mà vẫn có chênh lệch nhất định với Ma vương." Trần Thiên Minh cười khổ nói.

"Được, nếu như chúng ta muốn đối phó với Ma vương bọn chúng, lúc đó anh sẽ mời mấy người đồng môn trong núi tới hỗ trợ, có chính phủ cùng Huyền Môn cùng chúng ta cùng đối địch với Ma Môn, không chừng sẽ đơn giản." Chung Hướng Lượng càng nói càng hưng phấn. Trước kia hắn còn không dám nói hiện tại có Trần Thiên Minh cùng bọn Lâm Quốc hỗ trợ, đối phó với Ma Môn hắn có thể nắm chắc phần lớn.

"Thái Cơ bên kia thì như thế nào ạ? Dù sao hắn có rất nhiều kẻ dưới tay, mà đám dưới tay có một ít là người trong ban chính phủ." Trần Thiên Minh hỏi.

"Đợi thời cơ chín muồi, bọn anh sẽ an bài người nắm giữ một chút các bộ phận trọng yếu, nhằm đối đầu với Thái Cơ." Chung Hướng Lượng nói.

Nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, Trần Thiên Minh giật mình, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói: "Sư huynh, nếu như muốn dùng người mà nói, em muốn tiến cử một người."

"Người nào?" Chung Hướng Lượng nhìn Trần Thiên Minh hỏi, Trần Thiên Minh nói: "Hà Liên, là ba ba của Hà Đào, trước kia chú ấy là bí thư thanh tra ban kỷ luật huyện J, nguyên nhân bởi vì đắc tội với Thái Đông Phong, về sau bị điều xuống thị ủy, chỉ là một chức quan chức quan nhàn tản. Hiện tại chú ấy cũng đang nghĩ biện pháp xin ra, không biết để cho chú ấy làm thì thế nào?" Trần Thiên Minh xấu hổ nói. Dù sao đây cũng chính là chuyện liên quan tới nhân tình, nhưng mà Chung Hướng Lượng cũng không phải ngoại nhân, người một nhà giúp người một nhà, đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.

"Ha ha, Thiên Minh cậu, bây giờ đã nghĩ tới chuyện giúp bố vợ rồi đấy. Cái này của cậu gọi là dùng công mưu tư a, giúp Hà Liên để Hà Đào vui vẻ, nhất cử lưỡng tiện a." Chung Hướng Lượng cười to nói: "Nhưng mà Hà Liên này anh cũng có nghe qua, cách đối nhân xử thế không tệ, anh cũng đã gặp hắn, nếu như hắn có ý muốn cùng chúng ta hợp tác anh cũng không từ chối. Ài, hiện tại quan thanh liêm như hắn thật là thiếu." Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, vuốt vuốt tay ghế.

"Thật cám ơn sư huynh, em sẽ nói cho chú Hà biết chuyện này." Trần Thiên Minh cười xấu hổ vuốt đầu. Nếu như Hà Liên cùng Chung Hướng Lượng bọn họ cùng một chỗ, sau này tiền đồ của Hà Liên sẽ thuận lợi hơn nhiều.

"Thiên Minh, anh cũng rất vội, vì vậy anh sẽ nói ngắn gọn thôi, hôm nay anh tìm tới cậu là có một chuyện chuyện phi thường trọng yếu muốn thương lượng cùng cậu." Chung Hướng Lượng hạ giọng rồi nhìn chằm chằm Trần Thiên Minh, nghiêm túc nói.