Lưu Manh Lão Sư

Chương 635: Đình tỷ, chị hiểu lầm tôi rồi



Mặc dù Trần Thiên Minh không có nhìn thấy cảnh tắm rửa bên trong của Đình tỷ, bất qua Trần Thiên Minh vẫn có thể tưởng tượng ra. Đình tỷ tắm ở dưới vòi hoa sen, những hạt thủy châu từ trên mái tóc của nàng chảy xuống trước ngực, những giọt thủy châu trong suốt này, theo đường rãnh thật sâu của bộ ngực đi xuống, cuối cùng chảy xung quang cái rốn, rồi tiếp tục đi xuống.

Đình tỷ đầu tiên là tắm rửa bộ ngực đầy đặn, chậm rãi xoa xoa, tiếp theo tay của nàng theo dòng nước chảy xuống, lướt qua phần bụng mềm mại đi đến trên mặt cỏ, nhẹ nhàng tẩy rửa.

"Ca." Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Đình tỷ vẫn mặc một bộ quần áo vửa rồi căm tức nhìn Trần Thiên Minh:" Trần Thiên Minh, cậu có phải là muốn chết hay không?"

"Không, không có, tôi vừa rồi mới rớt đồ ở chỗ này, tôi liền ngồi xuống nhặt! Hơn nữa, cánh cửa dày như vậy, tôi làm sao có thể nhìn thấy chị!" Trần Thiên Minh vội vàng nói.

Đình tỷ nói:" Hừ, tôi nói cho cậu biết, cánh cửa này một cái lỗ nhỏ cũng không có, tôi đã nhìn qua. Tôi còn cố ý mở nước để xem xem câu có rình coi không, nghĩ không ra cậu lại rình coi."

Trần Thiên Minh nói:" Chị Đình, chị hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải người như vậy, sau lần trước tôi đã sữa lại rồi, tôi đang nhặt đồ thật mà."

Đình tỷ nói:" Vậy câu có nhặt được chưa?"

"Nhặt được rồi, tôi đi xem TV." Nói xong, Trần Thiên Minh vội vàng chạy đến trên giường ngồi, cố ý ngồi xem TV mà ngay cả bản thân cũng nghe không hiểu.

"Hừ! Nếu như cậu còn dám nhìn, tôi sẽ móc mắt cậu ra." Đình tỷ nói tới đây, bản thân thì "hi hi" cười ra tiếng. "Bịch" cánh cửa bị đóng lại.

Ai, không nhìn thì không nhìn. Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn cái túi du lịch kia. Được rồi, bên trong nhất định còn có áo ngực của Đình tỷ, ta phải xem một chút là áo ngực gì. Vấn đề này vẫn làm phức tạp Thiên Minh đã lâu, hiện tại có cơ hội này hắn làm sao có thể bỏ qua? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh chạy đến bên cạnh túi du lịch mở ra vừa nhìn, quả nhiên phát hiện bên trong còn có một bộ quần áo nội y.

Hẳn là Đình tỷ lấy ra cái áo ngực này, rồi tự nhủ:" Hẳn là có số, ở đâu nhỉ? Ở chỗ này, trời ạh, 38D, trách không được lại cao vút như vậy." Trần Thiên Minh rốt cục tìm được bảng ghi chú bên trong cái áo ngực, tìm thấy được đáp án mà mình muốn. Ai, ta lúc nào mới có thể thân mật tiếp xúc với chúng nó đây?

Hắn cầm cái tiểu khố có đương viên mà trắng đặt lên mũi mà ngửi, oa, thơm quá, có mùi của Đình tỷ. Trần Thiên Minh hưng phấn đem tiểu khố lật qua lật lại xem, xem một hồi ngửi một hồi, cảm giác được. Vị trị này, nhất định là vị trí của bãi cỏ thần bí kia, hắn vừa nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng kích thích.

Nhìn một hồi lâu, Trần Thiên Minh cũng không dám nhìn nữa, vội vàng cất vào bên trong túi du lịch xem TV, mặc dù nữ nhân tắm rửa rất lâu, nhưng hình như cũng không lâu, Trần Thiên Minh cũng không muốn để cho Đình tỷ phát hiện mình nhìn lén nàng. Thảm rồi, mới vừa nãy quên chú ý xem Đình tỷ có để sợi dây gì đó ở đâu không. Thấp thóp không yên Trần Thiên Minh cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp, nếu như Đình tỷ phát hiện túi du lịch có người chạm vào, mình liền nói muốn tìm khăn tay, dù sao trong túi du lịch có khăn tay.

Không lâu sau, Đình tỷ đi ra, nàng vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc, nàng ngồi ở trên giường mở túi du lịch ra tìm máy sấy tóc.

Mẹ ta ơi! Đình tỷ dĩ nhiên chỉ dùng khăn tắm che thân thể lại, khăn tắm này mặc dù rất lớn có thể bao cả người hắn vào bên trong, nhưng nhưng Trần Thiên Minh vẫn nhìn thấy bắp chân trắng noãn của nàng cùng bả vai bóng loáng. Xem ra mới vừa rồi nàng muốn giả lừa mình, cho nên đã quên cầm quần áo đi vào, vừa rồi lại không có ý kêu mình cầm vào, cho nên mới quấn khăn tắm đi ra.

Đình tỷ, ngươi nhanh mặc áo ngủ vào đi, như vậy rất dễ bị cảm lạnh. Những lời này ở trong đầu Trần Thiên Minh nhưng hắn không dám nói ra, mặc dù Đình tỷ đang sấy tóc, nhưng nàng thường nhìn mình, là muốn mình đi vào tắm rửa để nàng thay quần áo.

"Thiên Minh, cậu tại sao còn không đi tắm đi?" Đình tỷ không có phát hiện túi du lịch bị Trần Thiên Minh mở ra, nàng chỉ thúc dũc Trần Thiên Minh đi tắm rửa nhanh lên một chút.

"Được, tôi đi ngay." Bất đắc dĩ Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Chẳng lẽ cơ hội tốt như vậy mà ta không nhìn một chút sao? Dù sao ta vừa rồi không làm gì đối với Đình tỷ, nhìn một chút cũng được? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lập tức xúc động muốn mở cửa đi ra ngoài. Không được, ĐÌnh tỷ khôn khéo như vậy nhất định hiện tại sẽ không thay quần áo. Được, cô dùng tiếng nước để gạt ta, vậy ta cũng sẽ dùng tiếng nước chảy để mê hoặc cô.

Vì vậy, Trần Thiên Minh liền mở cho nước chảy thật to, phỏng chừng bên ngoài Đình tỷ có thể nghe thấy, 5,4,3,2,1, mở cửa. Trần Thiên Minh lập tức đi bên cạnh cánh cửa mở ra.

Hắn nhìn thấy Đình tỷ đang cởi khăn tắm xuống, đang mang một cái áo ngực cùng một cái tiểu khó, nàng đang khẩn trương cầm áo ngủ chuẩn bị mặc vào, một bên nhìn cửa phòng tắm. Trời ạh, da tay Đình tỷ thật là trắng, phía trên thật là ghê gớm, vòng eo thật nhỏ, còn có tiểu khố phía dưới là màu tím.

"A!!" Đình tỳ nhìn thấy Trần Thiên Minh mở cửa ra nhìn thấy thân thể mình, nàng hét to một tiếng, vội vàng nhảy lên giường dùng chăn kéo lại che thân thể mình. "Thiên Minh, ngươi là đồ lưu manh." Đình tỷ đỏ mặt mắng.

"Chị Đình, chị hiểu lầm rồi, tôi đang muốn thay một bộ quần áo khác để mặc, nhưng thật không ngờ trở ra không đúng lúc. Quên đi, tôi không thay nữa." Trần Thiên Minh vừa nói vừa giữ cánh cửa, dâm đãng cười. Bất quá, hắn vẫn có chút không may, Đình tỷ tại sao lại như vậy, cỡi quần áo tại không cỡi hết, tỷ như cái áo ngực, tiểu khố toàn bộ cỡi ra hết như vậy không phải là thoải mái hơn sao.

Bên trong phòng tắm, Trần Thiên Minh nhưng bên tắm rửa một bên dâm đãng nghĩ tới Đình tỷ vừa rồi mới lỏa lồ tắm ở đây, liền xuất hiện động tác dâm đãng. Trần Thiên Minh biết buổi tối hôm nay bản thân không có khả năng cùng Đình tỷ làm loại chuyện kia, nhưng bản thân lại cứng không chịu được, không có cách nào khác hắn không thể làm gì khác hơn là tự giúp mình, để cho hạnh phúc đêm nay của mình ra trên tay mình.

"A!" Trần Thiên Minh nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, sau đó đem tình cảm mãnh liệt của mình tòan bộ bắn lên tường.

Từ phòng tắm đi ra, Trần Thiên Minh nhìn thấy Đình tỷ đang nằm trên giườn xem TV, chăn mền che kín cả người chỉ để lộ ra cái đầu bên ngoài, hình như không muốn để cho Trần Thiên Minh nhìn thấy cái gì.

Cái gì vậy? Ta cái gì cũng đã nhìn thấy rồi, cô còn che lại thì có ích gì? Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm nói. Bất quá lời này hắn không dám nói ra trước mặt Đình tỷ, sợ bị Đình tỷ giết người diệt khẩu.

"Chị Đình, chi đang xem TV sao?" Trần Thiên Minh cười tươi nói.

"Hù! Cậu không có mắt hả!" Đình tỷ trừng mắt hung hăng nhìn Minh liếc một cái mắng. Xem ra nàng vẫn vì vừa rồi Trần Thiên Minh nhìn thấy thân thể nàng cho nên tức giận.

"Chị Đình, tôi có thể hướng trời mà thề, tôi vừa rồi tuyệt đối là muốn đi lấy quần áo, nghĩ không ra lại gặp chuyện như vậy, tôi cũng không muốn vậy." Trần Thiên Minh nói xong bản thân hình như rất oan ức.

Đình tỷ nói:" Có phải hay không chỉ có cậu mới biệt được,đầu tiên là muốn nhìn lén, sau đó lại lao ra nhìn."

Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói:" Chị Đình, tôi lúc trước là muốn nhặt đồ, sau đó tôi cũng không biết, nếu như chị nói chị ở bên ngoài thay quần áo bảo tôi không nên đi ra ngaòi, cho dù đánh chết, tôi cũng nhất định sẽ không đi ra ngoài." Dù sao chuyện vừa rồi cũng đã phát sinh, Trần Thiên Minh sau đó nói một chút cũng không sao.

Đình tỷ ngẫm lại cũng đúng, bản thân cần gì phải lén lút thay quần áo, dù sao Trần Thiên Minh trong phòng tắm cũng nhìn không thấy, bản thân tại sao lại không đi vào trong phòng tắm mà thay? "Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, cậu đi ngủ nhanh lên đi, ngày mai ta còn có việc phải làm." Đình tỷ nói xong, liền dùng điều khiển tắt TV.

Trần Thiên Minh tắt đèn, chậm rãi đi tới giường của mình nằm lên. Ai, một đêm thật dài, nếu như mình không đáp ứng Đình tỷ, còn có thể đùa giỡn nàng một phen, sờ sờ vuốt vuốt vài cái. Nghĩ tới bên cạnh có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ngủ chung, mặc áo ngủ đắp chăn mền, nhưng bản thân lại không thể động được, thật là khó chịu.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Thiên Minh lật qua lật lại ngủ không được, hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống luyện Hương Ba Công.

"Thiên Minh, cậu không ngủ được sao?" Đình tỷ quay người qua hỏi Trần Thiên Minh.

"Đúng vậy, ai, tôi hiện tại có chút hối hận đáp ứng chuyện của chị, có mỹ nữ như chị ngủ bên cạnh, tôi làm sao thể nào ngủ được?"Trần Thiên Minh cố ý thở dài một hơi.

Đình tỷ nói:" Thiên Minh, cậu không nên suy nghĩ nhiều, dù sao cậu luyện công cũng có thể khôi phục thể lực, câu luyện một chút rồi sau đó đi ngủ! Tôi ngủ trước đây!" Nói xong, Đình tỷ xoay người lại nằm ngủ.

Trần Thiên Minh ngồi luyện công, sau khi luyện xong 36 chu thiên, hắn mở mắt ra phát hiện tiếng hít thở của Đình tỷ đều đều rất nhỏ, xem ra là đã ngủ thiếp đi. Ai, ta còn có thể ngủ sao! Trần Thiên Minh nói với chính mình.

Nhưng hắn liếc nhìn Đình tỷ một cái chuẩn bị đi ngủ, tâm lý vừa động, hiện tại Đình tỷ ngủ ở trước mặt, nàng mặc dù dùng chăn đắp lại, Trần Thiên Minh vẫn có thể cảm giác được nàng trước ngực cao vút. Nếu như mình có thể sờ vuốt một chút rồi đi ngủ thật là tốt biết bao! Trần Thiên Minh vừa nghĩ đến đây. Hắn không nghĩ còn tốt, sau khi nghĩ xong tâm lý liền muốn vuốt ve bộ ngực cao vứt của Đình tỷ, muốn thưởng thức cái loại cảm giác mềm mại co dãn đó.

Quên di, dù sao Đình tỷ cũng đã đi ngủ, bản thân sờ nàng nàng cũng không biết, không bằng sờ một chút rời mình quay về ngủ, nếu không bản thân ngủ không được ngày mai hai ắmt như mắt cú mèo lại không hoàn thành nhiệm vụ được. Trần Thiên Minh vì mình là tìm cớ.

Hắn lén lút vén chăn mền ra, bàn chân chậm rãi xuống giường, tiếp theo đi tới bên cạnh Đình tỷ nhỏ giọng nói:" Chị Đình, Chị Đình, chị ngủ chaư?"

Đình tỷ không có phản ứng, hô hấp vẫn như cũ.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng kéo chăn của Đình tỷ, lén lút đưa tay mình vào. Hắn sợ chạm vào làm Đình tỷ tỉnh lại. Vì vậy bàn tay kề sát chăn mền chậm rãi luồn vào trong. Tới rồi, Trần Thiên Minh cảm giác được bàn tay của mình đã đặt xuống bộ ngực của Đình tỷ, hắn chậm rãi đi xuống.

Oa, thật là lớn! Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm một chút, hắn sợ mạnh quá sẽ làm Đình tỷ tỉnh dậy, khi đó mình nhất định sẽ bị nằng mắng chết. Sờ lại một chút, Trần Thiên Minh nói với mình, hắn lại duỗi tay ra sờ soạng một chút, mềm, vô cùng thoải mái.

"Cậu sờ đủ chưa?" Đình tỷ nhìn như ngủ đột nhiên mở miệng nói, làm cho Trần Thiên Minh sợ đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Đình tỷ đầy bàn tay của Trần Thiên Minh ra khỏi chăn, sau đó nàng đem chăn đắp lên người mình.

"Chị Đình, chị đừng hiểu lầm, chị vừa rồi ngủ thiếp đi không cẩn thận làm chăn rơi ra, tôi vừa mới luyện công tỉnh lại, nhìn thấy tình huống như vậy, tôi lập tức qua đây giúp chị đắp chăn lại." Trần Thiên Minh thật muốn đánh vào miệng mình một cái, sớm biết vậy mình sờ một chút rồi rút tay về là được rồi.

Đình tỷ nhìn Trần Thiên Minh nói:" Thiên Minh, cậu không cần giải thíc, tôi vừa rồi vẫn chưa ngủ, mới vừa rồi nhất cứ nhất động của cậu tôi đều nhìn thấy."

Cái lỗ, ngươi ở chỗ nào, cái lỗ, ngươi để cho ta chui vào đi! Trần Thiên Minh trong lòng kêu thảm, hắn thật không ngờ Đình tỷ vẫn chưa ngủ.

"Chị Đình, xin lỗi, tôi không nhịn được bản thân mới làm như vậy, tôi lần sau không dám nữa." Trần Thiên Minh cúi đầu nói.

"Quên đi, lần này tôi cũng không trách cậu, cậu mau trở về ngủ đi! Ngày lại còn làm việc." Đình tỷ nói.

Trần Thiên Minh vội vàng nhảy lên giường mình xấu hổ mà đi ngủ. Mẹ kiếp, nữ nhân thật sự là khó hiểu, đúng ra lần này nàng phải mắng mình chết, nhưng không ngờ nàng nói không trách ta. Trời ah, sớm biết như vậy ta sờ nhiều một chút.