Trần Thiên Minh sau khi xong tiết học, liền mang theo xấp giáo án vào văn phòng giáo viên.
Bởi vì thầy cô trong trường học cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có tầm vài mươi người, cho nên nhà trường dùng hai phòng học lớn hợp thành văn phòng giáo viên, như vậy sẽ tạo điều kiện cho mọi người sau khi kết thúc tiết học có thể nói chuyện phiếm hay là trao đổi kinh nghiệm giảng dạy.
Trần Thiên Minh ngồi ở vị trí của mình, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, sau đó liếc nhìn Hà Đào bên cạnh.
Hà Đào hiện tại dường như có chút tiều tụy, lông mày nhíu lại, tay chống cằm, hai mắt nhìn mặt bàn, hình như đang có tâm sự.
"Hà, Hà Đào, em không có tiết sao?" Trần Thiên Minh xoay người hướng Hà Đào cười nói.
Hà Đào xoay người, đưa lưng về phía hắn làm bộ như không nghe thấy Trần Thiên Minh nói gì.
Trần Thiên Minh cảm thấy thất vọng, sờ sờ mũi, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi.
"Có tiết hay không liên quan gì đến anh?" Rốt cuộc Hà Đào quay mình lại trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.
Trần Thiên Minh thấy vậy, không thể làm gì khác ngoài việc nhàm chán cầm lấy cuốn sách bên cạnh lên xem.
Vừa thấy đã nhìn ra ngay là Hà Đào đang giận mình, làm sao còn dám nói chuyện.
Lúc này, Lưu Mỹ Cầm cũng đã xong tiết học, ôm tài liệu trở lại văn phòng, nàng vừa đến nơi, phát hiện Trần Thiên Minh cùng Hà Đào cũng có tại văn phòng, vẻ mặt ngẩn ra, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
"Mỹ Cầm, kết thúc tiết học rồi sao?" Hà Đào hỏi Lưu Mỹ Cầm.
"Đúng vậy, đã kết thúc, còn chị thì sao?" Lưu Mỹ Cầm thấy Hà Đào hỏi mình cũng hỏi lại một câu. Từ sau sự việc lần đó, nàng cũng không có nói chuyện với Hà Đào, bởi vì sự tình kia đã trở thành khúc mắc trong lòng các nàng, cho nên nàng cũng không có ý cùng Hà Đào nói chuyện hay trao đổi điều gì. Hơn nữa, cho dù có thể cùng Hà Đào chuyện trò, thì phải đối với Trần Thiên Minh ra sao đây? Chính mình nên đi ra, hay là Hà Đào đi ra, hay là tất cả cùng rời đi?
"Sáng nay mình không có lớp, bây giờ xem qua bài giảng, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo".
Đột nhiên Lưu Mỹ Cầm đi sang bên trái Trần Thiên Minh, Hà Đào nhìn thấy Lưu Mỹ Cầm đi qua Trần Thiên Minh, nhưng hình như nàng không thấy Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Lưu Mỹ Cầm.
"Ồ" Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu.Đột nhiên, lông mày nàng khẽ nhíu. Tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt Trần Thiên Minh vốn đang nhìn nàng.
Hắn đi đến bên người Lưu Mỹ Cầm nhẹ giọng hỏi: "Mỹ Cầm, thân thể em không khoẻ sao?"
"Tôi, tôi không có sao, cảm ơn anh, thầy Trần" Lưu Mỹ Cầm nói chuyện với Trần Thiên Minh ngữ khí giống như nói chuyện với người lạ, dường như nàng cùng Trần Thiên Minh căn bản một điểm quan hệ cũng không có.
"Mỹ Cầm, em gọi anh là Thiên Minh hay anh Minh cũng được" Trần Thiên Minh tươi cười nói, "Chắc là mắc bệnh rồi, em muốn anh cùng đi gặp bác sĩ không?" Vừa nói xong, hai mắt Trần Thiên Minh không khỏi sáng ngời, bởi vì hắn đứng còn Lưu Mỹ Cầm ngồi, hắn từ phía trên nhìn xuống có thể thấy cặp nhũ câu của Lưu Mỹ Cầm, còn có nịt ngực màu đen trên nịt ngực là ren hoa lấm chấm.
Nhớ tới lần trước tại khách sạn Không Thiên là cặp tuyết lê kia của Lưu Mỹ Cầm, tiểu Trần Thiên Minh ở dưới vốn rất nghe lời giờ lại bắt đầu loạn động.Đặc biệt nhớ tới lần một mình 2P kia, trong lòng lại càng kích động. Fuck, khi nào mới có thể lại được chơi cái loại trò chơi sảng khoái chết người này.
"Tôi không sao, không cần đi bệnh viện gặp bác sĩ. Còn điều này nữa thầy Trần, mọi người là đồng nghiệp, anh hãy gọi tôi là cô Lưu đi" Lưu Mỹ Cầm trả lời rất lạnh nhạt, làm cho Trần Thiên Minh nghe thấy cảm giác như rơi vào hố băng, vô cùng mất tự nhiên.
Hà Đào chứng kiến Trần Thiên Minh cùng Lưu Mỹ Cầm thấp giọng trò chuyện, lòng nàng tự nhiên khẽ nhói, dường như là cảm giác chua xót. Vừa rồi chính mình không quan tâm đến Trần Thiên Minh, giờ đây lại không muốn thấy hắn cùng Lưu Mỹ Cầm trò chuyện.
"Chủ nhiệm Ngô, anh vừa tới" Hà Đào nhìn lên, thấy Ngô Thanh từ cửa thong thả từng bước tiến vào, nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Ngô Thanh bị nụ cười mê người của Hà Đào làm cho ngây ngốc, bởi vì cho tới bây giờ Hà Đào chưa bao giờ có thiện cảm đối với hắn, mà giờ đây thế nhưng nàng chủ động chào hỏi mình, lại còn hướng về mình cười khẽ, nàng cười lộ ra hàm răng trắng thật là làm cho hắn thần hồn điên đảo.
"Bang" Một tiếng, Ngô Thanh đụng vào góc nhọn của bàn làm việc, càng đáng chết chính là, góc nhọn kia vừa vặn tiếp xúc với địa phương yêu ớt ở phía dưới. Ngô Thanh đau đớn mà miệng nghiến răng muốn nứt ra, bưng ở phía dưới không dám lên tiếng. Cái này còn có thể trách ai đây? Hắn từ cửa đi vào ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Hà Đào, thế nhưng đi đến bàn làm việc khi nào không biết.
"Hì hì," Hà Đào thấy bộ dạng Ngô Thanh ở phía bưng lấy cái … kia, không nhịn được phát ra tiếng cười.
Ngô Thanh thấy Hà Đào nhìn mình, thì bối rối buông tay, ngượng ngùng nói: "Hà Đào, không nên cười, tôi… tôi vừa rồi không chú ý, cho nên mới không cẩn thận va chạm nhẹ vào bàn làm việc mà thôi".
"Chủ nhiệm Ngô, kiểu tóc hôm nay của anh thật dễ nhìn" Hà Đào quét mắt qua Lưu Mỹ Cầm cùng Trần Thiên Minh đang ở bên cạnh liếc nhìn một cái, sau đó ngọt ngào nói với Ngô Thanh đang cắn răng nén đau.
"Thật không? Dễ nhìn lắm sao?" Ngô Thanh vừa nghe Hà Đào nói như vậy, cao hứng liền ra vẻ tiêu sái mà lấy tay vuốt vuốt mái tóc bồng bồng có phần giống tổ quạ của mình.
"Vâng, chủ nhiệm Ngô tóc anh thực sự rất đẹp" Hà Đào lại liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó lớn giọng nói với Ngô Thanh.
"Đúng vậy, đúng vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất đẹp!" Ngô Thanh híp mắt cười nói, "Đây là tôi đã nhờ nhà tạo mẫu tóc tại khách sạn Không Thiên làm giúp, phải mất 68 đồng đó!" Ngô Thanh nói xong vô cùng tự hào, còn vỗ vỗ lồng ngực đơn bạc của mình.
"Đúng rồi, chủ nhiệm Ngô tóc của anh so với người nào đó còn hấp dẫn hơn nhiều" Hà Đào vừa nói vừa cố ý nhìn mái tóc của Trần Thiên Minh.
Ngô Thanh thấy Hà Đào nhìn tóc Trần Thiên Minh, biết nàng có ý nói đến Trần Thiên Minh. Vì thế hắn cao hứng nói: "Ha ha, điều ngày là đương nhiên, Thiên Minh" Ngô Thanh gọi Trần Thiên Minh một tiếng.
-"Chuyện gì? Chủ nhiệm Ngô" Trần Thiên Minh ở bên cạnh nghe Hà Đào cũng Ngô Thanh vừa rồi trò chuyện than thiết, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Lúc nãy Hà Đào đối với mình cả nhìn cũng không thèm nhìn, bây giờ không ngờ cùng với Ngô Thanh liếc mắt đưa tình như vậy, muốn điên lên mà không thể làm gì.
"Thiên Minh à Thiên Minh, không phải là tôi chê cười anh, anh nhìn lại tóc anh một chút, làm sao lại trở thành như vậy, một điểm thẩm mỹ cũng không có. Anh sau này cũng nên chú ý nhiều một chút, theo tôi mà học hỏi!"
Ngô Thanh vừa nói lại vừa lấy tay vuốt ngược vài cái lên mái tóc của mình.
"Tóc tôi?" Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, tóc hắn cũng là do nhà tạo mẫu tóc tại khách sạn Không Thiên làm, ở bên ngoài phải có giá thấp nhất là 288 đồng mà? Tên Ngô Thanh kia chỉ vỏn vẹn 68 đồng!
"Đúng rồi, là nói tóc anh, Hà Đào, cô đã nói đúng không? Tóc cậu ấy không thể so được với tóc tôi!" Ngô Thanh quay mặt về phía Hà Đào cười nói.
"Ừm" Hà Đào không nói gì thêm chỉ dùng giọng mũi coi như để đáp lời.
Ngô Thanh nghe mỹ nữ Hà Đào này cũng đồng ý với với lời nói của mình, lại càng cao hứng, "Thiên Minh, chờ anh được phát tiền lương tháng này, tôi đưa anh đến khách sạn Không Thiên dạo chơi, không nên chỉ ở trong trấn, anh nên ra ngoài quan sát một chút, có câu thế giới bên ngoài rất đặc sắc đó!"
"Phì...", Hà Đào nghe Ngô Thanh tự đề cao chính mình như vậy, còn nói muốn dẫn ông chủ của khách sạn Không Thiên đi dạo chơi khách sạn Không Thiên, lại còn xướng thêm một câu "thế giới bên ngoài rất đặc sắc", không thể nhịn được mà bật ra tiếng cười.
Ngô Thanh thấy Hà Đào cười, tưởng rằng Hà Đào bởi vì ủng hộ lời nói của mình, lại càng thêm đắc ý, "Thiên Minh, anhxem, ngay cả mỹ nữ của trường ta cũng cười anh, anh lại phải càng nên chú ý, nếu không sau này anh không có bạn gái, thì phải làm thế nào?"
Trần Thiên Minh không nói gì, cái gì mà không có bạn gái, bởi vì chính mình bây giờ có quá nhiều bạn gái, không biết làm thế nào cho phải. Ài, nếu có thể giống như Vi Tiểu Bảo, bảy tám bà vợ cùng ôm trở về, thật là tốt biết bao.
Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh không nói gì, tưởng rằng Trần Thiên Minh đã hiểu được khuyết điểm của mình, hắn đi qua, vỗ vỗ bả vai Trần Thiên Minh, nói: "Không sao, Thiên Minh, không có người nào hoàn hảo, về sau chú ý nhiều một chút là được".
Hà Đào nhìn thấy bộ mặt như trái khổ qua của Trần Thiên Minh, trong lòng thập phần cao hứng, bộ dáng kia thực sự là không dùng bút nào có thể miêu tả. Nàng cao hứng nói với Ngô Thanh: "Ngô chủ nhiệm, lần trước không phải anh muốn mời tôi đi ăn cơm sao? Thời gian vào lúc nào? Anh cũng không nên nói lời mà không giữ lời chứ?"
Nói xong, lại ngọt ngào cười với Ngô Thanh.
"Mời, mời cô ăn cơm?" Ngô Thanh nhất thời mơ màng, hắn thế nhưng quên mất đã mời Hà Đào ăn cơm khi nào. Trời ạ, hôm nay mình làm sao thế này, hình như mọi chuyện tốt đều đến với mình. Mới rồi, vừa vào cửa Hà Đào liền chủ động hướng mình chào hỏi, lại còn cười với mình, sau đó còn nói tóc mình rất đẹp, nói tóc mình đẹp kì thật là nói chính mình đẹp! Vì Hà Đào là một con gái còn nhỏ cho nên ngượng ngùng không dám nói ra, đây là nàng dùng chiêu "nói bóng nói gió" mà thôi.
"Đúng rồi, như thế nào? Hay là anh không muốn?" Hà Đào liếc đôi mắt đẹp hướng Ngô Thanh.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đối với Ngô Thanh như vậy lửa giận bốc lên đầu, có cảm giác muốn giết người. Nếu như không phải có Lưu Mỹ Cầm cùng Hà Đào ở đây, hắn thật muốn ngay lập tức xông đến đem Ngô Thanh đánh thành Trư Bát giới, sau đó đem tiểu JJ phế đi. Mịa, gái của mình mà hắn cũng dám tranh sao.
"Muốn chứ, sao có thể không muốn?" Ngô Thanh thấy Hà Đào có vẻ không tin tưởng mình, vội vàng vỗ lên khung xương yếu ớt của mình vang lên tiếng "bộp bộp".
"Vậy bạn gái của anh sẽ không ghen chứ?"
"Sẽ không đâu, làm sao có thể như vậy chứ?" Ngô Thanh phát hiện mình nói không đúng, hấp tấp nói thêm, "Tôi không có bạn gái! Làm sao có người ăn dấm chua của tôi!"
Ngô Thanh nói cái này là đúng sự thật, hắn tán tỉnh vài đối tượng nhưng không có thành công.
"Anh thật chung tình!Cũng không giống như một số người, rất hoa tâm, có rất nhiều bạn gái!" Hà Đào nói xong, hung hăng trừng mắt liếc Trần Thiên Minh một cái.
"Đương nhiên, đương nhiên!" Ngô Thanh càng cao hứng nói.
Trần Thiên Minh càng xem càng tức giận, hắn cầm lấy tài liệu của mình đi ra khỏi văn phòng, quay về kí túc xá.
Hà Đào thấy mình đã thành công làm Trần Thiên Minh tức giận, nàng vui sướng mỉm cuời.
Ngô Thanh thấy Hà Đào cười, liền nói: "Hà Đào, cô đêm nay có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm".
"Chủ nhiệm Ngô, anh đã mời tôi dùng cơm vào đêm nay sao?" Hà Đào thấy Trần Thiên Minh đã bị mình chọc giận, cũng không muốn cùng Ngô Thanh đóng kịch nữa.
"Không phải, là, là…" Ngô Thanh nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình mời Hà Đào vào lúc nào.
"Không nhớ, đúng không?"
"Đúng vậy" Ngô Thanh ngượng ngùng nói.
"Được rồi, anh như vậy là không có lòng thành, tôi không ăn nữa" Hà Đào nói xong, có vẻ tức giận sau đó chính nàng cũng đi ra ngoài.
"Này, Hà Đào, cô nói khi nào thì sẽ khi vậy…" Nhưng mà, Hà Đào đã đi mất.
Lưu Mỹ Cầm đang đọc sách mỉm cười, nhưng ngay sau đó, nàng cũng không cười nữa. Bởi vì nàng biết, đây là Hà Đào cố ý chọc giận Trần Thiên Minh, nói cách khác Hà Đào rất quan tâm đến Trần Thiên Minh.