Lưu Manh Phi Xuất Trận

Chương 3: Xuyên



"Xin lỗi... "

"Xin ngươi... "

Là ai?

Âm thanh này từ đâu vọng tới? Tại sao... mỗi một lần giọng nói ấy cất lên... Di lại cảm nhận được cơn đau đang từ từ di chuyển tới khắp cơ thể? Đau? Tại sao nàng lại cảm thấy đau? Nàng... đã chết rồi mà?

"Giúp ta... "

Cơn đau trên đầu gây bởi viên đạn dần tản đi. Di vừa cảm thấy cơ thể nặng trịch, lại vừa cảm thấy nhẹ bẫng như đang rơi xuống, mà bao trùm nàng là một màn đêm không hồi kết.

Trong bóng tối, nàng nhìn thấy một khuôn mặt mỏng manh, một khuôn mặt giống nàng y như đúc! Khuôn mặt ấy xuất hiện mờ ảo như mây khói, tựa như hữu hình mà cũng giống như vô hình. Một làn hơi thở lạnh ngắt chạm vào da nàng, rồi từ từ tiến gần như muốn cùng nàng hòa thành một...

"Ngươi tới rồi... "

Lời nói ấy như một tiếng vọng dưới vách đá, nhẹ nhàng mà vang lại, quyến luyến không rời tâm trí nàng.

Bỗng như có một lực đạo đánh tới khiến Di đột nhiên mở bừng hai mắt như chợt thức dậy sau một cơn ác mộng.

Kia là... bầu trời?

Nàng chưa chết?

Di có chút nhíu mày, khẽ nhấc bàn tay lên trước mắt, ngón tay nhẹ nhàng đung đưa như muốn chạm vào mây trên trời. Bàn tay rất nhỏ, rất gầy, lại trắng bạch như không còn sắc máu, rất mỏng manh mà cũng rất xinh đẹp.

Đây không phải tay của nàng. Tay của nàng quanh năm cầm súng gươm, sẽ không xinh đẹp như vậy.

Ngắm nhìn bàn tay một lúc, Di khẽ động đậy rồi bật dậy ngay sau đó. Một cơn đau nhức truyền tới. Nhưng lại không phải từ đầu, mà là khắp thân thể, cảm giác giống như bị rất nhiều lần va đạp mạnh vậy. Bất quá vẫn còn nhẹ nhàng chán so với những lần bị thương trước kia của nàng. Nàng không để ý rằng lần này có chút khác thường, vết thương có vẻ không nặng như những vết thương trước đây nàng từng trải qua nhưng lại có cảm giác đau hơn vài phần.

Di đưa mắt nhìn quanh một chút. Xung quanh nàng giống như một bìa rừng, không có xác chết, không có Lay, cũng không có papa hay mọi người, không có gì khác ngoài đất đá và cỏ cây.

Mà... quần áo hình như cũng hơi khác? Rườm rà giống như quần áo của thời cổ đại trong phim vậy. Có cả máu? Hả?



Cổ đại sao?

Không lẽ là xuyên không?

Thứ này tồn tại sao?

Mẹ kiếp! Ông trời là đang trêu đùa nàng sao? Sao một kẻ tội phạm toàn thân nhuốm máu tươi như nàng lại được sống thêm lần nữa chứ? Một sự trừng phạt mới ư? Vậy còn papa? Còn Gun và Nhã Kì? Họ cũng sẽ xuyên không chứ?

Nghĩ đến papa và mọi người, cơ thể Di có chút cứng đờ. Chỉ vừa mới đây bọn họ vẫn cười vui vẻ như vậy, cả Lay...

Di bất giác đưa tay lên nắm chặt vạt áo trước ngực. Cảm giác đau đớn ấy lại ập tới. Đó là cảm giác khó chịu tới mức không thở nổi, giống như có ai bóp nghẹt trái tim nàng, cũng giống như hàng trăm con dao đang đâm xuyên qua nó, khiến mặt nàng nhăn lại như muốn khóc.

Căn phòng ấy như tái hiện lại trong tâm trí nàng. Máu, đỏ thẫm, xinh đẹp, tanh tưởi. Mà ở nơi ấy, nàng bất lực, nàng chứng kiến từng người một ngã xuống...

Nếu biết là sẽ đau lòng đến vậy, phải chăng ngay từ đầu đừng học cách yêu thương? Không, có lẽ nếu được chọn lại, nàng vẫn muốn được cảm nhận những cảm xúc ấy, muốn vứt bỏ sự vô cảm như cái xác không hồn của mình năm xưa.

- Xin lỗi... Con vô dụng. Con không thể bảo vệ mọi người...

Tại sao nàng không chết luôn đi? Tại sao ông trời còn cho nàng thêm một cơ hội sống khi nàng không còn người thân? Papa còn chưa dẫn nàng đi câu cá, mọi người vẫn còn chưa cùng nàng đi xem phim, bọn họ... cũng chưa được tự do...

Xoạt!

Có địch!

Nhanh như chớp Di lập tức quay đầu về phía phát ra tiếng động, nàng thu lại mọi cảm xúc trên gương mặt, ánh mắt đau lòng giấu đi, hòa thêm vài phần sát khí.

Nàng khom người xuống, bước chân nhẹ nhành nhanh nhẹn không phát ra bất kì tiếng động nào, tư thế giống như một con mèo sẵn sàng chiến đấu. Bao nhiêu năm làm sát thủ đã làm cho nàng rèn được thứ phản xạ này dù ở bất kì hoàn cảnh nào. Nàng không cho phép mình yếu đuối trước mặt người ngoài!

Mà "kẻ địch" kia dường như cũng biết được đối phương đã phát hiện ra mình, hắn ngay lập tức nhảy bổ ra từ chỗ ẩn nấp, giáng một đòn chí mạng vào thân thể đối diện.

Di nhanh chóng nhận ra được động tác ấy, toan né tránh, nhưng thân thể nàng dường như đang rất suy yếu, yếu đến mức không thể kịp phản xạ với tốc độ suy nghĩ của nàng. Thân thể mới tàn tạ này... thực sự yếu hơn thân thể chính chủ của nàng trăm ngàn lần.



Di chỉ kịp xoay người, khiến bộ vuốt kia không xé nát ngực nàng nhưng cũng cũng đủ để để lại trên eo nàng ba vết cào dài.

Vết thương này nếu là nàng trước kia thì chính là sẽ không bao giờ tồn tại, mà nếu tồn tại cũng sẽ không đáng để nàng quan tâm. Nhưng với thân thể ốm yếu hiện tại vốn thập tử nhất sinh, e là...

Có lẽ đây chính là ông trời muốn cho nàng một cái chết đau đơn hơn sao?

Di có chút cười khẩy, cố nén lại cơn đau nhức, nàng từ từ đứng thẳng dậy.

Đối phương là một con hổ trắng!

Mà con hổ này, so với hổ bình thường phải lớn hơn gấp ba. Con hổ này còn rất biết cách thưởng thức, dường như nó biết chắc chắc Di không thể nào đấu lại được nó, vậy nên nó rất nhàn nhã đi qua đi lại vòng quanh nàng, giống như con mèo đang chơi đùa với con chuột vậy.

Rõ ràng là một sự sỉ nhục! Trước giờ "trò chơi" như vậy Di luôn là người làm chủ, có mơ cũng không nghĩ sẽ có lúc mình chính là con chuột nhắt trong trò đuổi bắt kia! Nhưng nàng đã chết một lần, lại chẳng còn ai bên cạnh nữa, cái chết, nàng còn sợ sao?

"Là người thì cũng nên sợ chết."

"Nhớ kĩ, cho dù nhiệm vụ thất bại cũng nhất định phải cố gắng bảo toàn tính mạng!"

Bỗng một lời nói khàn khàn xuất hiện trong đầu nàng. Là papa! Papa là người đầu tiên và cũng là người duy nhất dạy nàng phải ưu tiên tính mạng hàng đầu. Người nhắc đi nhắc lại vấn đề này rất nhiều lần, dường như sợ Di một lúc nào đó sẽ quên mất. Mà nàng... đúng là đã có lúc thực sự quên mất.

Hàng mi Di khẽ động, ánh mắt trầm xuống. Nhưng papa à, mọi người đã không còn, con... không muốn sống cô độc như trước kia nữa.

" Thế giới rất rộng lớn, ngoài papa, nhất định vẫn còn có người thực sự yêu thương con!"

" Hứa với ta... các con... nhất định... phải... sống thật tốt... "

Cho đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng, papa vẫn tươi cười với nàng như vậy, vẫn dùng ánh mắt kiên định xen lẫn yêu thương ấy nói với nàng. Dường như đó là di nguyện cuối cùng của ông ấy... Vậy mà Di đã thực sự quên mất, trong giây phút điên cuồng kia...

- Được, thưa papa...

Nếu ông trời đã đồng ý với papa như vậy cho nàng thêm một mạng, nàng cũng sẽ đồng ý với papa sống một cuộc sống mới thật tốt!

Mạng của nàng, kẻ khác đừng hòng đoạt được!