"Di, nhất định lần này con phải sống thật vui vẻ!"
Hai mắt chợt bừng tỉnh!
Di chớp chớp vài cái. Sau đó đưa tay dụi dụi vài cái.
Không còn cảm thấy đau nữa, bất quá nàng cảm thấy toàn thân cứng đờ, có chút tê tê.
Là nàng chưa chết, hay lại tiếp tục xuyên không đây? Buồn cười...
Di chống tay ngồi dậy, giờ nàng mới cảm nhận được eo và vai nhói lên vài cái đau đớn. Chăn trên người trượt xuống, giờ nàng mới để ý trên người mình đang mặc một lớp áo trắng mỏng, qua ke hở nhỏ trước ngực có thể nhìn được những tấm băng trắng cuốn quanh cơ thể nàng, phần vai lại có chút loang đỏ. Di bất động một lúc, không biết suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy thật trống rỗng.
Có lẽ ai đó đã cứu nàng? Là thần y sao? Lại có thể cứu một người vốn chắc chắn chết như vậy?
- Tỉnh rồi?
Một giọng nói nam nhân cất lên cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Ngoài cửa phòng, một nam nhân tuyệt mỹ nhàn nhã bước vào.
Nam tử da trắng như bạch ngọc, sóng tóc đen buông mượt như suối nước. Mi tâm trầm ổn, ánh mắt nâu khói sâu thẳm trong trẻo mà lạnh lùng như trăng dưới nước, xinh đẹp, cuốn hút nhưng lại khiến nàng cảm thấy hắn có chút cô đơn. Bạc môi đỏ mọng, sống mũi thẳng tắp như ánh sao sa, khuôn hàm ưu tú như khắc họa núi non.
Làn da trắng nhợt nhạt kết hợp y phục như mây phiêu dật xinh đẹp tinh khiết không vương vấn bụi trần, như tuyết đông lạnh lẽo mà thanh cao. Hắn như hiện thân của một đóa bỉ ngạn trắng kiều diễm, đẹp nhưng lại trông yếu ớt phảng phất nỗi buồn. Nam nhân này hình như có chút quen mặt?
Di nhìn hắn một chút. Trong đầu mông lung nhớ lại gì đó.
- A...
Là nam nhân áo trắng trước khi chết nàng nhìn thấy. Mà cũng không đúng lắm, nàng vẫn còn chưa chết mà.
- Ngươi cứu ta?
- Ngươi tỉnh dậy khá sớm đấy nhỉ?
Nam nhân trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Di, hắn ngồi xuống bộ bàn ghế giữa căn phòng, chậm rãi rót một cốc trà. Môi nhàn nhạt cười nhẹ một cái:
- Thầy thuốc nói sau 7 ngày ngươi không tỉnh liền có thể đem chôn được rồi. May thay hôm nay mới là ngày thứ 5...
Mà "may thay" trong lời hắn hình như không phải ý chỉ vì nàng đã sống lại, mà hắn chỉ là không muốn chôn cất một kẻ mà mình không quen biết mà thôi.
- Ồ. Cảm ơn nhé. Nhìn ngươi thực sự rất xinh đẹp đấy.
Di cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười, nói một câu chẳng liên quan. Sau đó nàng quay đầu nhìn ngắm xung quanh căn phòng một chút.
Căn phòng không rộng lắm, những bức tường hình như đều được làm từ tre, mọi thứ trông rất đơn sơ. Bỗng nhiên nàng có chút cảm tình với nơi này. Tuy là rất xa lạ, nhưng lại cảm thấy đơn giản mộc mạc gần gũi.
Sau khi quan sát hết một lượt căn phòng nàng mới nhìn về phía cơ thể mình một chút. Ngón tay khẽ chạm vào vết đỏ loang lổ trên vai trái, nàng thuận miệng hỏi:
- Những vết thương này khi nào có thể khỏi vậy?
Thực ra nàng cảm thấy bản thân mình đã khá hơn rất nhiều so với khi mới tỉnh dậy, những vết thương này cơ bản không còn làm khó nàng nữa. Di gạt chiếc chăn sang một bên, hai chân gạt ra khỏi giường, định bước xuống. Mà hắn dường như đoán được ý định của nàng, mở miệng chậm rãi nói:
- Nếu ngươi cử động mạnh thuốc giảm đau sẽ không còn tác dụng. Hắn nói phải 2 tháng nữa ngươi mới có thể hoàn toàn khỏe mạnh.
- Không cần không cần, ta không có yếu đuối như vậy. Chỉ cần 2 ngày là đủ rồi.
Di khoát khoát tay, cười cười một chút. Nàng nhảy xuống giường, thực hiện một số động tác tuỳ tiện. Nằm suốt năm ngày khiến toàn thân nàng tê cứng lại rồi, thật khó chịu mà.
Tay cầm cốc trà của nam tử có chút dừng lại, rồi lại đung đưa nhè nhẹ, miệng hình như muốn nói gì đó, suy nghĩ rồi lại thôi. Hắn chính là đang muốn nhắc nhở nàng mặc thêm quần áo, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Tuy là toàn da thịt của nàng đều đã được băng kín lại nhưng hiện tại trên người nàng chỉ mặc có một lớp nội y mỏng manh của hắn, thật là có chút không đúng lắm. Hắn vốn không để ý, mà nàng - một nữ tử nhưng hình như cũng không hề để ý đến bộ dạng của chính mình bây giờ. Nam tử đưa tay lên miệng, khẽ ho một tiếng:
- Quần áo ở tủ bên phải giường.
Di nhìn hắn bĩu môi, nàng thấy vạt áo trên người đã rất vừa vặn, thậm trí còn rườm rà hơn cả váy thời hiện đại nữa. Nhưng hình như người cổ đại thích mặc vài ba lớp áo thì phải, y phục trên người hắn nhìn đơn giản nhưng cũng đến 2, 3, 4 lớp gì đó.
Di tặc tặc lưỡi, nhập gia thì phải tùy tục thôi. Đến khi nhìn thấy một mớ áo trong tủ, nàng lại thở dài ngao ngán, những thứ này rốt cuộc là mặc như thế nào? Cái nào mặc trong? Cái nào mặc ngoài?
Loay hoay một chút, nàng cuối cùng cũng nhặt bừa ra vài vạt áo nhìn có vẻ đơn giản nhất rồi khoác tạm bợ lên người. Nàng thực sự không biết mặc, chỉ mặc tuỳ hứng theo kiểu mà nàng nghĩ là hợp lý, nếu hỏi hắn cách mặc đồ thì có phải là quá mất mặt không? Nhưng vẫn là nên hỏi thôi:
- Mặc như thế này đúng không?
Cảm nhận được sự bối rối phía sau mình, nam tử xoay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến khóe miệng hắn có chút giật giật. Hắn nhíu mày một cái, tiến đến chỉnh sửa y phục cho nàng.
Nữ nhân này... không phải bị hổ đánh đến mức thiểu năng rồi chứ? Hay nàng ta vốn dĩ bị thiểu năng nên mới chạy đến khu rừng này? Hay nàng cũng tới tìm "thứ đó"? Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn lại sâu thêm vài phần.
Động tác của hắn rất bình thản, cũng không hề có sự lúng túng ngượng ngùng khi lỡ tay chạm vào thân thể nàng. Nàng cũng ngoan ngoãn yên lặng để hắn gỡ bỏ những lớp y phục dư thừa, đối với chuyện đụng chạm cũng không hề để ý.
Nếu là người bình thường khác chắc chắn động tác của hai người nhìn sẽ rất thân mật, thậm chí ám muội, nhưng đối với hai người này lại thấy sạch sẽ lạ thường.
Chỉnh quần áo xong xuôi, nam tử lại xoay người tiến tới bàn uống trà.
- Dù sao ngươi cũng tỉnh rồi, nhà ngươi ở đâu, ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi rừng.
- Nhà? Ta không nhớ.
Tỉnh dậy ở thế giới xa lạ này, thân thể hiện tại là của ai nàng còn không biết, khu rừng và hắn chính là thứ duy nhất nàng biết về thời không này.
Nghĩ vậy, Di kéo kéo nhẹ ống tay áo của hắn, nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt có chút mong chờ: